CHIẾN THẦN - Trang 523

Hứa Mộ Triều lập tức ngồi thẳng dậy, chiếc áo đắp trên người nhẹ nhàng

rơi xuống. Cô ngẩng đầu, lúc đó mới để ý thấy có một người đàn ông cao
lớn đang lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế dựa gần ban công. Biết cô đã tỉnh mà
anh vẫn không hề nhúc nhích, như thể đã hòa làm một với bóng đêm đen kịt
ngoài kia.

Cô hít sâu một hơi, đứng lên, bước về phía người đàn ông, nói: “Nguyên

soái, thuộc hạ đến báo cáo.”

“Ừm.” Anh đáp với giọng nhàn nhạt.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng to, sắc trời tối đen khiến cho Hứa Mộ Triều

không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh. Lúc này, cơn đau đầu lại nhói lên, càng
lúc càng nghiêm trọng, thân nhiệt cũng tăng cao, cả người cô nóng phừng
phừng. Nhìn anh yên lặng ngồi ở đó lại khiến tâm tình cô thêm rối loạn.

Rất muốn, rất khó khống chế, rất kích thích, muốn đảo lộn vẻ trầm ổn

của anh, phá vỡ cái thế giới tĩnh lặng đó.

“Lần này đội quân của cô đã chiến đấu rất tốt.” Anh nói. “Thông cáo

khen thưởng đã được soạn xong, vài hôm nữa sẽ công bố.”

Cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình cũng nóng bừng. “Cả một đội quân mà

hi sinh gần hết, đối với Nguyên soái, chuyện đó đương nhiên là tốt rồi.”

Cô bỗng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Trước mặt Cố Triệt, cô lúc nào

cũng có vẻ khúm núm vâng lời, không ngờ nói chuyện thẳng thắn như lúc
này lại sảng khoái đến vậy.

©STENT

Hai người nhất thời không ai lên tiếng. Chắc hẳn là chưa từng có ai nói

với Cố Nguyên soái bằng giọng điệu đó. Hứa Mộ Triều đau đớn nghĩ, bốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.