CHIẾN THẦN - Trang 568

Hứa Mộ Triều mệt mỏi đứng ở ngoài căn nhà nhỏ Cố Triệt đang ở tạm,

nhìn lên ngọn đèn chiếu sáng cả ngày đêm, suy nghĩ đến thất thần.

Cô là một trong những tướng lĩnh cấp cao, liên kết tác chiến với các vị tư

lệnh đã được một thời gian. Hàng ngày việc quân bận rộn tới mức ngay cả
cô cũng phải choáng váng đầu óc, có khi ba ngày ba đêm không ăn không
ngủ.

Như vậy cũng tốt, có thế cô mới không còn thời gian suy nghĩ đến những

việc khác.

Vẫn chưa có tin tức gì về Thẩm Mặc Sơ. Dưới sự đồng ý ngầm của Cố

Triệt, các lính trinh sát hàng đầu của cục tình báo loài người đã bắt đầu vào
tìm kiếm tung tích của anh ta, thế nhưng bao nhiêu ngày trôi qua vẫn chẳng
có tin tức nào được truyền ra từ lãnh địa zombie.

Hứa Mộ Triều nghĩ mình cũng không đến mức hồn siêu phách lạc vì

Thẩm Mặc Sơ, thế nhưng mỗi lần rảnh rổi, một vài hình ảnh vụn vặt vẫn lóe
lên trong đầu cô, không sao xua đi được. Nụ cười của anh ta, sự trầm mặc
của anh ta, cả bóng dáng anh tuấn, rắn rỏi, vững vàng như tùng bách và mùi
máu tanh trên người anh ta…

Cô nghĩ đúng là cô đang rất đau lòng. Từ lúc quen biết Thẩm Mặc Sơ

đến bây giờ, cô luôn không biết anh ta sống chết ra sao, nhưng mỗi lần nghĩ
tới anh ta, trong lòng cô lại dấy lên cảm giác đau xót. Chỉ là cô vốn đã quen
thói mạnh mẽ hơn bất cứ người nào khác nên đã xem nhẹ tấm chân tình nhỏ
nhoi này.

Tất thảy cảm xúc đan xen lúc này có thể nói là đã bắt đầu nhen nhóm từ

ngày cô bắt anh ta làm tù binh, trong bóng đêm sâu thẳm, anh ta khẽ nói với
cô: “Bởi vì bản thân tôi đã từng ở trong địa ngục.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.