CHIẾN THẦN - Trang 586

Chính là lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.

Con ngươi của Cố Triệt đột nhiên co lại. Ở khoảng cách gần như vậy, đối

phương lại là một cao thủ như Hứa Mộ Triều, một đòn vốn dĩ nhắm ngay cổ
họng lại bị Cố Triệt trong trạng thái không chút phòng bị tránh được với
một tốc độ phi thường. Có điều, mũi dao nhọn giấu trong tay áo của cô
cũng kịp thời đâm sâu vào bả vai trái của anh.

“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên. Chỉ trong nháy mắt theo phản xạ

có điều kiện, Cố Triệt đã đánh cô một chưởng vào giữa ngực khiến cả người
cô bắn ra xa, đập mạnh vào vách tường kim loại trong phòng.

Ngay lập tức trong khoảnh khắc ấy, bóng người màu lam đậm đứng bật

dậy, dùng tốc độ nhanh hơn cả tên bắn, chạy về phía Hứa Mộ Triều. Mặc kệ
bả vai đang đầm đìa máu, anh ôm cô vào lòng thật chặt, rồi cả hai ngã lăn ra
đất.

“Mộ Triều…” Trong đôi mắt sắc lạnh ánh lên nỗi kinh hoàng, đau đớn

đến thấu tim.

Hóa ra… hóa ra đôi mắt của cô sớm đã tối tăm như sắc trời vào đông.

Anh một tay ôm cô, một tay rút con dao găm ra khỏi bả vai mình. Máu

theo vết thương hở tuôn ra xối xả, tựa như một đóa hoa xuân nở rộ nơi bả
vai cường tráng của anh. Đòn đánh ban nãy của anh vốn là đòn trí mạng,
vậy nhưng trong khoảnh khắc chạm vào cơ thể cô, lại gắng sức giảm bớt
hơn nửa lực đạo.

Cô vẫn có thể đánh trả anh. Thế nhưng cô lại như ngây dại, cả người

mềm nhũn, gục vào lòng anh, đôi mắt tối tăm như thể trống rỗng, vô hồn,
cứ thản nhiên nhìn anh. Cô hệt như một con rối không có linh hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.