CHIẾN THẦN - Trang 61

bản năng thì có gì đáng xấu hổ? Tôi cũng có ham muốn đối với cô. Có lẽ…
chúng ta nên thử một lần?”

Hứa Mộ Triều quay phắt lại nhìn anh ta. Anh ta vừa nói cái gì? Anh ta

cũng có ham muốn, thử một lần ư?

Vì lời nói này, dục vọng như cơn sóng ngầm, từng đợt, từng đợt cuồn

cuộn trỗi dậy trong cơ thể Hứa Mộ Triều. Đối với lời đề nghị của anh ta,
phản ứng đầu tiên của cô chính là kiên quyết cực tuyệt, nhưng khi nhìn
thẳng vào ánh mắt trần tĩnh của anh ta, cô lại hơi chần chừ.

Dục vọng càng lúc càng mãnh liệt. Hai ngày nay tiếp xúc với đàn ông

loài người, cảm giác kích thích đã giày vò khiến cô không sao chịu nổi,
thậm chí thỉnh thoảng còn đầu váng mắt hoa, nguy hiểm vô cùng. Nhưng
bên cạnh cô đều là người thú, giả như có một ngày không cách nào khống
chế được dục vọng, lẽ nào cô lại phải cùng đám người thú… hay sao?
Người đàn ông trước mắt mặc dù không rõ lai lịch, lại chủ động mời chào
cô “thử một lần”, nhất định là có mưu đồ khác, nhưng ít ra anh ta cũng là
con người, hơn nữa còn nằm trong sự khống chế của cô. Thêm vào đó, anh
ta nói rất có lí, dục vọng của cô là do gene và bản năng thôi thúc, muốn
khống chế được nó thì phải thoả mãn nó trước.

Cô… có nên thử một lần không?

Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối. Thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng hú

dài của thú binh, càng khiến thế giới của người thú trở nên trống trải, thê
lương.

Nhưng lúc này, Hứa Mộ Triều không nghe thấy bất cứ âm thanh nào,

không nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.