CHIẾN THẦN - Trang 625

Lập tức, có hơn hai mươi người đàn ông tráng kiện cùng lúc lao ra,

người nào người nấy vẻ mặt hết sức hung ác, tay lăm lăm khẩu súng. Thế
nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, hai mươi người đó đã đồng loạt ngã
xuống đất. Hứa Mộ Triều lau vết máu trên tay, nhìn đám người biểu tình
bằng ánh mắt khinh miệt. “Đấy là tôi còn chưa dùng đến vũ khí đâu đấy.”

Đám người nhất thời im lặng.

“Chiến thần… Hứa Mộ Triều…” Trong đám đông có tiếng bình luận khe

khẽ.

“Ở đế đô không ai là không biết tới danh hiệu của tôi.” Hứa Mộ Triều

lẳng lặng nói. “Mọi người còn muốn đi tìm cái chết nữa sao? Tôi chỉ cần
một giờ đồng hồ để giết chết một vạn người bằng tay không. Nếu dùng vũ
khí thì chắc mất tầm nửa giờ nhỉ? Các người có muốn thử không?”

Giọng nói của cô rất mực nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng cả con đường

núi. Vì vậy, cả con đường bỗng chốc im lặng như tờ, ai nấy đều khiếp đảm,
lúng túng không biết phải làm thế nào.

Năm nghìn cảnh vệ ở trên các sườn núi đồng loạt vỗ tay khen ngợi

không ngớt.

Đúng lúc này, từ phía sau chiếc xe bọc thép, một cảnh vệ vội vã chạy tới,

nói nhỏ vào tai Hứa Mộ Triều.

“Lại có một đoàn biểu tình nữa đang trên đường tới đây sao?” Hứa Mộ

Triều hạ giọng nói, đồng thời dùng ánh mắt như điện xẹt lướt qua đám
người, thấy trong đó có không ít kẻ đang nhếch mép cười. Cô nhớ mặt mấy
tên đó rồi quay sang nói với cảnh vệ: “Không sao đâu, giết một vạn hay hai
vạn người cũng chẳng có gì khác nhau cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.