CHIẾN THẦN - Trang 654

Đúng lúc này, có một cơn gió mạnh mẽ xẹt qua. Đám người máy trong

vòng năm mét xung quanh cô nhanh cóng lùi xuống, bộ dạng hết sức cung
kính. Trên bầu trời u ám, một bóng người màu xanh đột ngột xuất hiện rồi
từ từ hạ xuống chỗ Hứa Mộ Triều đang đứng.

Người đó ôm chặt lấy eo cô, bế bổng cô lên. Dưới vành nón màu lính

xanh là khuôn mặt anh tuấn ngời ngời cùng ánh mắt ấm áp khiến trái tim
người khác phải tan chảy. Cánh tay của hắn vô cùng mạnh mẽ và rắn chắc.

Bị áp sát vào lồng ngực lạnh như băng của hắn, Hứa Mộ Triều càng thêm

choáng váng. Một nỗi tuyệt vọng như dây leo khô cằn lập tức trói chặt lấy
trái tim cô. Cuối cùng, cô vẫn rơi vào vòng tay của Minh Hoằng sao?

Đúng lúc này, ánh mắt cô đột nhiên ngời sáng lạ kì, cô có thể nhìn thấy ở

cách đó mấy mét, Quan Duy Lăng người đầy máu, xung quanh là trùng
trùng người máy vây chặt, nhưng anh ta vẫn trừng mắt nhìn cô, dồn hết sức
bổ nhào về phía này như thể đã phát điên.

“Thả họ ra đi!” Hứa Mộ Triều cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí

mà nắm chặt lấy ngực áo của Minh Hoằng, nói: “Anh thả bọn họ ra đi.”

Minh Hoằng có chút sững sờ. Ánh mắt hắn lướt từ khuôn mặt cô xuống

những ngón tay thon dài, trắng nõn đang bấu chặt lấy ngực áo mình.

Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, thấy đôi mắt mơ màng của cô

thoáng hiện lên vẻ chống cự, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lại để lộ một
nụ cười hài lòng.

Hắn ra lệnh cho những tên lính phía sau: “Thả những người khác ra.”

Sau đó, hắn cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô. “Yên tâm ngủ đi,

Hứa, cuối cùng em cũng là của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.