CHIẾN THẦN - Trang 689

Cô không trả lời.

“Bởi vì em không nỡ giết tôi. Nhưng tôi thì lại dám giết em.” Anh ta nói

với giọng hết sức vô tình, khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải không rét mà
run.

“Ồ, vậy sao?” Khóe miệng Hứa Mộ Triều bỗng nhiên cong lên, Thẩm

Mặc Sơ đi ở phía sau nên không nhìn thấy nụ cười mỉa mai này của cô,
cũng chẳng nghe ra sự mất mát trong tiếng cười ấy.

“Nếu anh đã dám xuống tay thì tại sao lại không dùng đại bác trọng lực

bắn chết tôi ngay lúc đó đi? Tại sao trên lưng anh chi chít vết thương như
thế? Anh vì đỡ lấy tôi khi tôi rơi xuống nên mới bị thương ở lưng phải
không? Tại sao hằng đêm anh đều một mình chạy lên đỉnh núi đó, đứng chờ
ngắm mặt trời mọc? Tại sao?” Hứa Mộ Triều không hề quay đầu lại, trong
giọng nói mang theo vài phần chua xót. “Anh cũng chẳng khá hơn tôi bao
nhiêu đâu. Chỉ là tôi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao đến bây giờ anh vẫn
chưa hoàn toàn thức tỉnh?”

Phía sau không có tiếng trả lời.

Dưới sự uy hiếp của anh ta, hai người rời khỏi dòng suối nhỏ, đi xuyên

qua rừng cây, hướng về phía doanh trại. Hứa Mộ Triều thầm than một tiếng,
chỉ cần tìm được một tên zombie hay một tên người máy của doanh trại là
có thể tìm được phương tiện giao thông để đi về. Chỉ có điều, chẳng lẽ kẻ
có tâm tự kín kẽ như Thẩm Mặc Sơ lại có thể dễ dàng đối phó đến như vậy?
Dọc đường đi, cô đã cố gắng quan sát khắp nơi, thế nhưng vẫn không thể
tìm được cách trốn thoát.

“Em nói đúng.” Vừa đi đến chân núi, anh ta bỗng nhiên mở miệng nói:

“Tôi không nỡ giết em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.