CHIẾN THẦN - Trang 698

“Nguyên soái…” Quan Duy Lăng lặng lẽ nói. “Cô ấy phải kiên cường

lắm mới có thể nhận lấy bao nhiêu đau khổ như vậy, phải không?”

Mà nỗi đau khổ này, biết bao giờ mới chấm dứt đây?

Ngày hôm nay, đối với Quan Duy Lăng, đối với phủ nguyên soái, vốn là

một ngày hết sức bình thường. Vết thương của Quan Duy Lăng đã dần hồi
phục, anh ta sắp phải trở lại tiền tuyến, còn phủ nguyên soái vẫn im lìm như
thể không còn sức sống.

Quan Duy Lăng nói chuyện với Nguyên soái xong, trước khi rời đi, lại

nhìn thấy ngón tay của Nguyên soái khẽ động đậy, thậm chí đôi mắt đẹp đẽ
bấy lâu vẫn khép chặt kia cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động. Vì vậy mà
ngày hôm nay đã trở thành ngày khiến toàn bộ loài người vui mừng òa
khóc.

Niềm vui to lớn ùa đến không gì sánh nổi bắt đầu dâng lên trong lòng

Quan Duy Lăng. Anh ta cuống cuồng gọi bác sĩ và Tạ Mẫn Hồng đến ngay
phòng Nguyên soái. Sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng, ai nấy đều nín thở chờ
đợi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đang say ngủ kia.

Ngày Mười bảy tháng Tám, hai giờ bảy phút chiều, Nguyên soái Cố Triệt

hôn mê bất tỉnh suốt tám tháng trời cuối cùng cũng từ từ mở mắt.

Từ trên xuống dưới trong phủ nguyên soái, sau những giây phút căng

thẳng, lặng yên không một tiếng động, tất cả đã vỡ òa trong niềm vui sướng
hân hoan. Hai người Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng không cầm được
nước mắt, nhào đến trước giường Nguyên soái, nghẹn ngào không nói nên
lời, đội ngũ y bác sĩ và người hầu thì ôm nhau khóc nấc lên.

Nằm trên giường bệnh lâu ngày khiến gương mặt trắng trẻo của Nguyên

soái càng có vẻ nhợt nhạt. Cho dù là người có sức chiến đấu đứng đầu đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.