CHIẾN THẦN - Trang 725

Khi nhắc đến Cố Triệt, cô vô tình để lộ vẻ dịu dàng, trìu mến khiến trái

tim Thẩm Mặc Sơ đau đớn như bị dao cứa. Thế nhưng theo phản xạ, anh ta
cố đè nến nỗi đau này xuống, nở nụ cười, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh, sắc
mặt cũng rất mực ôn hòa. Anh ta chậm rãi nói: “Anh đã nói với Cố Triệt,
anh và em… Thẩm Mặc Sơ và Hứa Mộ Triều là tri âm tri kỉ. Sau này…
cũng sẽ như vậy.”

Hứa Mộ Triều bật khóc, cô đã từng suy nghĩ về chuyện này rất nhiều lần,

nếu như có một ngày Thẩm Mặc Sơ thức tỉnh, cô phải đối mặt với anh ta
như thế nào đây? Anh ta là người vô tôi, cô biết, thế nhưng cô và Cố Triệt
phải chiu khổ cũng là sự thật.

Chỉ là… sao cô có thể nhẫn tâm oán trách Thẩm Mặc Sơ được đây? Ai

có thể nhẫn tâm mà oán trách anh ta được chứ?

“Tôi không muốn lấy mạng anh.” Hứa Mộ Triều nhìn anh ta, ánh mắt rất

mực dịu dàng, rưng rưng mỉm cười. “Anh nói đúng, chúng ta là những
người… tri âm tri kỉ.”

“Mộ Triều…” Thẩm Mặc Sơ không kìm được khẽ gọi tên cô, vươn tay ra

ôm cô vào lòng. Hứa Mộ Triều ở trong vòng tay của anh ta, không nhúc
nhích. Thẩm Mặc Sơ nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không quên những gì đã nói,
đã có đêm nay, vì từ nay về sau, anh ta không thể quay đầu được nữa rồi.

Mái tóc dài của cô vẫn ngát hương như xưa, giống như cảm giác triền

miên trong ảo mộng. Cơ thể của cô vẫn mềm mại, vòng eo thon nhỏ khiến
người ta đắm đuối, Thẩm Mặc Sơ không nỡ rời đi. Rõ ràng cô đang ở trong
vòng tay của anh ta nhưng lại với thân phận là người tri kỉ, anh ta không thể
vượt quá giới hạn, cũng không thể làm mọi chuyện quay lại thuở ban đầu.

Thẩm Mặc Sơ hít sâu một hơi, lại phát hiện không có cách nào kìm nén

nổi những dòng nước mắt chực trào. Anh ta nhìn thấy những giọt nước mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.