CHIẾN THẦN - Trang 742

được mấy khẩu súng, sau một hồi bắn phá điên cuồng, trong vòng vây
người máy dày đặc đã mở được một con đường máu thông đến chỗ Hứa Mộ
Triều.

“Anh điên rồi sao?” Hứa Mộ Triều mở to đôi mắt đỏ ngầu, vằn đầy tia

máu, lẩm bẩm. Khi nhìn thấy rõ ràng bóng người đang đi tới đó, tuy có hơi
thất vọng nhưng cảm giác vui mừng hòa lẫn nỗi đau vẫn trào lên, không
cách nào xua tan được

Trong màn mưa bom bão đạn của binh đoàn người máy, mỗi bước đi của

Thẩm Mặc Sơ đều có vẻ hết sức gian nan. Cả người anh ta như tắm trong
máu tươi, không còn nhìn rõ màu da ban đầu nữa. Mà những hoa văn chìm
hình cánh bướm của zombie càng lúc càng dày đặc, lồng ngực rách bươm,
máu thịt trộn lẫn, cánh tay trái rõ ràng đã buông thõng không thể cử động,
bên đùi phải chi chít lỗ thủng, chỉ có thể dựa vào sức của chân trái để lết về
phía trước.

Thế nhưng anh ta tựa hồ không quan tâm tới tất cả những việc này, gắng

hết sức dùng cơ thể không còn toàn vẹn đánh ngã từng tên người máy xông
tới. Những vết thương trên người anh ta không ngừng tăng lên, khóe miệng
cũng có máu tươi trào ra.

Chỉ là, thấy anh ta như vậy mà vẫn có thể giết chết được hơn nửa dám

người máy xung quanh, những tên người máy còn lại có vẻ e sợ, không dám
tiến lên nửa bước. Anh ta lê lết từng bước tới trước mặt Hứa Mộ Triều,
chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy cơ thể đã mất hế sức lực của cô vào lòng.

“Em mới là đồ ngốc.” Anh ta tựa hồ không hề nghĩ ngợi, bật thốt. “Anh

yêu em như vậy, sao có thể cam lòng để em chết một mình được đây?”

Đúng vậy, anh rồi cũng sẽ chết. Cái gì là tri kỉ, cái gì là âm mưu phản

bội, anh nợ em hay em nợ anh, anh không thể quản được nhiều như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.