CHIẾN THẦN - Trang 744

Thân là một người máy, vậy mà trong giây phút này, Minh Huy lại nhớ

tới rất nhiều chuyện.

Cô ta nhớ đến ngày đó, khi mới đến đảo Tây Vu, Hứa Mộ Triều đã tìm

đủ mọi cách để nịnh nọt Minh Hoằng và cô ta; nhớ cái ngày A Lệ cầm cây
búa tạ, nhìn cô ta bằng ánh mắt ngợp đầy nỗi thương tâm. Minh Huy cũng
nhớ đến người đó – người đàn ông có vẻ ngoài giống A Lệ, chỉ khác là sức
chiến đấu của anh ta mạnh mẽ đến độ không thể tin nổi; cũng nhớ tới cái
ngày sau khi nghe được tin xác thực rằng A Lệ đã chết, cô ta liền leo lên
nóc nhà, ngắm nhìn trời sao cả đêm.

Cô ta nghĩ A Lệ cũng đẹp như những vì sao kia, thế nhưng sự đẹp đẽ đó

cho tới tận bây giờ vẫn không thể nào thuộc về cô ta, thậm chí cậu còn chưa
khi nào chịu liếc nhìn cô ta lấy một lần. A Lệ như vậy, mà người đàn ông
giống cậu như đúc kia cũng như vậy.

Thế nên lúc này, thấy đôi nam nữ trước mặt kia đang mỉm cười nhìn

nhau, trong lòng Minh Huy bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng chua xót.
Đó là một loại cảm xúc hết sức xa lạ, như thể lõi chip điện tử của cô ta đang
bị trục trặc ở đâu đó khiến đầu cô ta đau như búa bổ.

Cô ta cố gắng đè nén cảm giác đó, ấn nút truyền tin, nói: “Tướng quân!

Thẩm Mặc Sơ đã cứu được Hứa Mộ Triều. Bây giờ bọn họ đang ở cùng
nhau. Tướng quân, xin hãy kích nổ đi! Quân ta đã thương vong nhiều lắm
rồi!”

Kích nổ đi, rồi tất cả sẽ kết thúc.

Cách nơi đó cả nghìn dặm, Minh Hoằng nhìn chấm đỏ trên màn hình

giám sát suốt nửa giờ đồng hồ qua vẫn ở nguyên một chỗ không hề nhúc
nhích, lại nhìn lên bản đồ tác chiến, thấy các nhánh quân người máy đang
dần dần bị liên quân zombie, loài người và thú tộc bao vây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.