CHIẾN THẦN - Trang 746

Hứa Mộ Triều sau khoảnh khắc thất thần liền hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ

thấy trước mắt là khuôn mặt đã không còn nhìn rõ ngũ quan, máu me đầm
đìa, hơi thở mong manh, dường như đã mất hẳn ý thức.

“Mặc Sơ… Mặc Sơ…” Cô như điên như dại, ra sức lay gọi anh ta bằng

những tiếng nghẹn ngào, nức nở trong cổ họng.

Anh ta sắp chết rồi!

Ý nghĩ này như thể một thanh kiếm sắc bén cứ thế đâm thẳng vào trái

tim vốn đã rỉ máu của Hứa Mộ Triều. Anh ta rốt cuộc cũng đã thực hiện lời
hứa của bản thân, nhưng chỉ vì muốn bảo vệ cô mà nhất định phải chết
trước mặt cô như thế này sao?

Ngước đôi mắt mờ mịt nhìn những khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm trang

của đám người máy, lại cúi xuống nhìn khuôn mặt nghiêng im lìm, xám
ngoét cũng chiếc răng nanh sắc nhọn của Thẩm Mặc Sơ, trong đầu Hứa Mộ
Triều chợt nảy ra một ý niệm kì dị nhưng hết sức mãnh liệt, mãnh liệt đến
mức khiến cho tâm tình của cô trở nên vui sướng một cách kì lạ.

Cô không muốn Thẩm Mặc Sơ chết, càng không muốn anh ta chết trong

sự dơ bẩn của thời thế, và sự không cam tâm xen lẫn hối hận của cô.

Ông trời ơi, nếu ông đã khiến Thẩm Mặc Sơ chìm sâu trong bóng tối cả

trăm năm, cuối cùng lại chết không có chỗ chôn, thì ngay lúc này, ngay tại
nơi đây, tôi sẽ thay đổi tất cả những điều ấy, thay đổi vận mệnh của anh ta.

Tôi muốn giúp anh ta có được một cuộc sống thật trong sạch, thật yên

bình.

Cô lấy từ trong ngực áo ra một con dao găm, không chút do dự, rạch một

đường thật sâu trên động mạch cánh tay trái. Máu tươi như suối cuồn cuộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.