CHIẾN THẦN - Trang 751

Cô nghe thấy vậy thì yên lòng, thở hổn hển vài hơi.

Những chuyên gia gỡ bom và đội ngũ bác sĩ đứng đầu đại lục nhanh

chóng hoàn thành công việc của mình rồi cáo lui. Đoàn người gấp rút quay
đầu đi về hướng đông. Nguyên soái đi phía trước vẫn ôm cô trong lòng,
những người còn lại cũng thức thời không tiến lên, chỉ lặng lẽ thay Nguyên
soái giải quyết nốt những công việc đơn giản khác.

Hàng cây hai bên đường nhanh chóng bị bỏ lại ở phía sau, đoàn quân

phải dốc hết sức lực, khó khăn lắm mới đuổi kịp được Nguyên soái lúc này
đang chậm rãi thả bước. Mà Hứa Mộ Triều sau khi được uống thuốc cầm
máu và truyền dịch, ngủ được khoảng mấy chục phút, lại lo lắng tỉnh giấc.

Cô ngước mắt nhìn anh. Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như thể núi có sập

trước mặt cũng không mảy may suy chuyển, vậy nhưng thần thái so với lúc
chìm sâu trong cơn hôn mê thì đã khá hơn nhiều. Chỉ là, đôi mắt với hàng
mi đen dài trong có vẻ dịu dàng hơn trước vài phần.

Ngài Nguyên soái… của tôi…

Cô bỗng nhiên ngẩn ngơ, giơ tay, khẽ khàng nắm lấy cổ áo anh. “Anh

điên rồi, một thân một mình chạy đến nơi này… thật là quá mạo hiểm!”

Cố Triệt không dừng chân cũng không hề giảm tốc độ, chỉ nhíu mày, nói:

“Em mất nhiều máu lắm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, đừng nói gì nữa.”

Nhưng sao cô có thể nghe lời được chứ, cô mơ hồ nhớ lại Thẩm Mặc Sơ

từng nói, dù hành động loài người có nhanh đến mức nào đi nữa thì cùng
lắm cũng chỉ có thể tiếp cận được ở cự li hai trăm kilômét ngoài vòng vây,
vậy mà vị trí của bọn họ lúc này chỉ cách tổng bộ chỉ huy hơn mười
kilômét… Anh đã chạy tới đây bằng cách nào vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.