CHIẾN THẦN - Trang 789

phu nhân vẫn có điều sầu muộn không thôi. Có một ngày, bà ôm Cố Triệt
trong lòng, nhìn chằm chằm vào cậu con trai bé bỏng, cưng nựng: “Cục
cưng của mẹ, tại sao con lại không cười như thế?” Cố Triệt nghe thấy vậy,
vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không nhếch mép cười lấy một cái.

Cũng trong đêm hôm đó, Cố phu nhân đột nhiên tỉnh giấc, tình thương

con của người mẹ trỗi dậy trong lòng bà, bà lặng lẽ đi tới trước phòng của
Cố Triệt, lại thấy bé cưng vẫn chưa ngủ. Cố Triệt nằm trên giường, thân
hình bé xíu, mũm mĩm không động đậy, chỉ có chiếc cằm hai ngấn ngửa lên
cao. Khuôn mặt trắng nõn của cậu bé quay về phía ánh trăng ngoài cửa sổ,
ánh mắt lấp lánh có hồn.

Trong lòng bà chợt mềm nhũn, đang định đi vào ôm hôn Cố Triệt, lại

nghe thấy cậu bé lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình: “Tại sao lại phải
cười?”

Cố phu nhân trong nháy mắt đã hóa đá, bà đột nhiên có cảm giác tính

cách đứa bé này thật quái gở khác người, không khỏi khiến người làm mẹ
như bà phải cảm thấy xót xa. Tất cả đều là do gene di truyền của chồng bà
không tốt!

Không biết khi lớn lên, Cố Triệt có khá hơn chút nào không.

Thế nhưng khi anh dần trưởng thành, Cố phu nhân càng yêu thương,

cưng chiều anh hơn, về chuyện anh không bao giờ cười… bà cũng đành dần
dần chấp nhận.

Khi Cố Triệt biết viết, anh đã bắt đầu được cha mình bồi dưỡng để trở

thành người kế nghiệp chức vị nguyên soái. Ngay từ khi bắt đầu, Cố phu
nhân đã cảm thấy rầu rĩ không thôi. Có ai đời con trai mới chỉ bốn, năm tuổi
đã bắt nó phải tập bắn súng không? Đã thế còn là súng tiểu liên Thompson

[1]

nữa chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.