CHIẾN THẦN - Trang 885

nổi cô, vẫn để cô trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình. Mặc dù việc trốn chạy
của cô có viện binh của loài người ứng cứu, thế nhưng Minh Hoằng biết,
đã muốn trốn thì sẽ chẳng trông chờ vào bất cứ ai, mà chỉ dựa vào chính
bản thân mình.

Cuộc trốn chạy của cô đã khiến cho hứng thú đi săn và sự chờ đợi suốt

một thời gian dài của hắn trở nên càng lúc càng thú vị và đáng để đánh đổi.

Hắn sớm đã quên đi dự định cải tạo cô, cũng không còn nhớ cô đã chạy

trốn bao lâu. Hắn muốn, chỉ là muốn mà thôi. Bởi vì chưa có được nên hắn
lại càng mong muốn giành lại cô về tay mình.

Có điều, trong những đêm khuya thanh vắng, Minh Hoằng – gã người

máy chưa bao giờ ngủ – ngước nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, chẳng
hiểu tại sao trong lòng lại dâng trào cảm giác gần gũi, thân thiết đến kì lạ.
Mà đó cũng là thời khắc duy nhất hắn nhớ đến Hứa Mộ Triều với tâm thế
của một người đàn ông đích thực. Hắn nhớ tới nụ cười có vẻ vô tâm vô tư
của cô, nhớ tới cơ thể mềm mại, trắng mịn và những cảm xúc mãnh liệt của
cô dưới sự trêu đùa của đôi bàn tay hắn.

Minh Hoằng đột nhiên muốn bật cười. Dường như hắn đã bỏ qua cho cô

rất nhiều lần, nếu như hắn không phải là người máy thì liệu có được tính là
kẻ “yêu giang sơn càng yêu mĩ nhân” như loài người vẫn thường nói đó
không?

Vậy nhưng đáng tiếc hắn lại là người máy, sự thật này muôn đời không

thể thay đổi. Hắn làm sao có thể yêu được đây?

Cuối cùng cũng có một ngày, Cố Triệt chìm sâu trong cơn hôn mê, còn

Thẩm Mặc Sơ thì trầm luân giữa bóng tối. Vậy là, hai người đàn ông Minh
Hoằng luôn thầm thán phục, hai đối thủ đáng gờm luôn tranh giành cô với
hắn, đều đã mất đi năng lực và trí nhớ. Người máy vốn rất chi li và cẩn thận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.