CHIẾN THẦN - Trang 920

gượng, đưa tay ra túm cổ của Kantor. “Cô ấy là em gái tôi. Còn nói bậy
nữa, tôi sẽ giết chết cậu đấy.”

Kantor nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Mặc Sơ thì không dám

nói gì nữa, chỉ thấp giọng lẩm bẩm: “Con người đúng là một chủng tộc kì
lạ.”

Đường phố ở không gian sunfua này chẳng khác gì nhiều so với thế giới

loài người. Điểm khác biệt duy nhất chính là mỗi một căn hộ đều được xây
dựng với kiến trúc nhỏ xíu nhưng hết sức tinh xảo. Khắp thành phố nơi nào
cũng có những hộ dân như vậy, vừa tạo cho mình một phong cách riêng
biệt, vừa tự do không bị cản trở. Người dân Tanai quả nhiên rất nhiệt tình và
có lòng yêu thích nghệ thuật sâu sắc, thế nên nơi nào càng tập trung đông
dân cư thì đường sá, cơ quan, quảng trường,… ở những nơi đó càng có
nhiều tạo hình, lung linh rực rỡ sắc màu. Có thứ lại lơ lửng trên mặt đất, có
thứ lại lơ lửng trên không trung.

“Nơi này là hội thơ ca, nơi này là tòa nhà hội họa.” Trên đường đi tới

hoàng cung, Kantor không ngừng giới thiệu từng cảnh quan cho hai người
Thẩm Mặc Sơ và Hứa Mộ Triều biết. Bởi vì Thẩm Mặc Sơ không thể bay
được nên ba người đành phải cúi đầu di chuyển trên mặt đất. Cũng may
màu đen là màu trang phục được đa số người Tanai yêu thích, thế nên người
dân ở đây cũng không mấy để ý đến họ.

Đi được một đoạn, ba người chợt nghe thấy một tràng tiếng kêu gào đinh

tai nhức óc, vang vọng cả thành phố. Hứa Mộ Triều và Thẩm Mặc Sơ nghe
thấy tiếng kêu đó thì chợt biến hẳn sắc mặt. Bởi vì, câu họ nghe thấy có nội
dung là: “Báo thù! Báo thù!” Nghe tiếng vang này thì có thể dễ dàng đoán
ra được, đám đông đó có tới mấy vạn người. Kantor liền kéo một con thú
vừa đi ngang qua, hỏi: “Ai đang kêu gào cái gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.