CHIẾN TRANH GIỮA CÁC THẾ GIỚI - Trang 119

Chương 1

Dưới chân

T

rong cả hai chương cuối của tập một, tôi

đã lan man ra khỏi những chuyện hiểm nghèo của bản thân tôi để nói về
những gì em tôi đã trải qua trong lúc tôi và vị cha xứ núp trong căn nhà bỏ
trống ở Halliford, nơi chúng tôi chạy tới để tránh Khói Đen. Tôi sẽ kể tiếp
câu chuyện ở đó. Chúng tôi ở lại đó suốt đêm Chủ nhật và cả ngày hôm sau
- ngày hoảng loạn - trong chỗ nhỏ bé cô lập ấy, bị cắt đứt với thế giới bên
ngoài vì Khói Đen. Chúng tôi không thể làm gì ngoại trừ nôn nóng chờ đợi
bất động suốt hai ngày mệt mỏi ấy.

Tôi lo lắng nghĩ tới vợ tôi. Tôi hình dung nàng ở Leatherhead, khiếp

hãi, lâm nguy, khóc lóc tưởng tôi đã chết. Tôi đi tới đi lui giữa các phòng
mà lớn tiếng than vãn khi nghĩ đến chuyện phải xa cách nàng, nghĩ đến mọi
điều có thể xảy ra cho nàng lúc tôi vắng mặt. Tôi biết em họ mình đủ gan
dạ trong bất kỳ tình thế nguy cấp nào, nhưng cậu ta không phải loại người
có thể nhanh chóng nhận ra mối nguy hiểm để ứng phó kịp thời. Điều cần
bây giờ không phải là gan dạ, mà là thận trọng. Điều an ủi duy nhất là tôi
tin rằng bọn người Hỏa tinh đang tiến về hướng Luân Đôn và càng lúc càng
cách xa nàng. Những lo lắng mơ hồ như thế làm cho tâm trí nhạy cảm và
đau khổ. Tôi rất mệt và khó chịu vì vị cha xứ cứ lảm nhảm liên tục; tôi
chán nhìn vẻ tuyệt vọng ích kỷ của ông ta. Sau vài lần can gián vô hiệu
quả, tôi ở lì trong một phòng để tránh xa ông - hẳn là phòng học của trẻ
con, có những quả địa cầu, những hình khối và vở tập viết. Khi ông theo tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.