CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 109

Một chiếc tàu nhỏ, không có mũi

[30]

. Đám con trai cứ ngồi trên mạn tàu mà

đi vệ sinh, đối với họ chẳng vấn đề gì cả. Nhưng tôi, làm sao? Một hay hai
lần, không chịu nổi tôi đã nhảy xuống nước và bơi. Những người khác kêu
lên: "Phó thuyền trưởng xuống biển!" Và họ kéo tôi lên. Một chi tiết sơ
đẳng, đúng không? Và sức nặng của vũ khí. Chuyện ấy nữa, cũng rất khó
cho phụ nữ. Lúc đầu, người ta phát cho chúng tôi những khẩu súng to hơn
chúng tôi. Các cô gái bước đi, và lưỡi lê vượt đầu họ đến nửa mét. Cô có
hình dung được không?

Đàn ông dễ dàng quen với mọi thứ, với cuộc sống khổ hạnh này. Nhưng

chúng tôi, chúng tôi cảm thấy một nỗi nhớ kinh khủng, nhớ nhà, nhớ mẹ,
nhớ tiện nghi. Trong số chúng tôi có một cô người Moskva, Natacha Jilina.
Cô đã được thưởng Huân chương Dũng cảm, và nhân đó được thưởng về
thăm nhà mấy hôm. Thế là khi cô ấy trở lại, tất cả chúng tôi đã ngửi cô ấy.
Vâng, ngửi thật sự đấy, chúng tôi sắp hàng để ngửi cô ấy, chúng tôi nói
rằng cô ấy có mùi nhà. Chúng tôi nhớ nhà biết bao... Hễ rảnh một phút, là
chúng tôi thêu một thứ gì đó, những chiếc khăn tay, chẳng hạn. Người ta
phát cho chúng tôi những chiếc vớ portianki, chúng tôi đem làm khăn
choàng, gắn thêm những cái tua vào mép. Chúng tôi thèm những hoạt động
của phụ nữ. Cái phần nữ mà chúng tôi thiếu ấy, đã thật sự trở thành không
thể chịu nổi. Chúng tôi tìm bất cứ cái cớ gì để cầm một cây kim và may vá,
tìm lại dù chỉ thoáng qua cái bản chất tự nhiên của chúng tôi. Tất nhiên
chúng tôi có những lúc cười đùa và vui, nhưng rất khác hồi trước chiến
tranh. Và chiến tranh càng kéo dài, chúng tôi càng sống trong một thứ điều
kiện đặc biệt không thể thoát ra. Cô có hình dung được không?

Chiếc máy ghi âm ghi lại các từ, tái hiện giọng nói. Những khoảng lặng.

Những thổn thức và những lúc hoảng loạn. Nhưng làm sao "ghi" được
những đôi mắt, những đôi bàn tay... Cuộc sống của họ suốt khi họ nói, cuộc
sống của họ riêng tư. Độc lập. Làm sao ghi được kiểu cắt rất "thiếu nữ" của
chiếc áo sơ-mi rất hợp với Olga Vassilievna, với cái cổ áo lấm tấm hạt đậu
của bà? Hay nữa, cái nhìn trẻ trung và thương yêu của Saul Guenrikhovitch
lên người vợ của ông. Niềm tự hào và ngưỡng mộ ông dành cho bà, lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.