CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 185

Elena Ivanovna Babina,

chiến sĩ

thuộc lực lượng hậu cần phòng vệ dân sự

NHỮNG Ổ BI TAN CHẢY VÀ CHỬI THỀ KIỂU NGA

“Tôi là bản sao của bố tôi... Con gái của ông...

Bố tôi, Miron Lenkov, lúc nhỏ mù chữ đã leo lên tới chức phân đội

trưởng trong nội chiến. Đấy là một người cộng sản chân chính. Khi ông
mất, mẹ tôi và tôi ở lại sống tại Leningrad và tôi chịu ơn thành phố này về
tất cả những gì tốt đẹp nhất trong tôi. Đam mê của tôi là sách. Tôi thổn thức
khi đọc Lidia Tcharskaïa

[50]

, tôi ngưỡng mộ Tourgueniev. Tôi yêu thơ.

Mùa hè 1941, vào giữa tháng Sáu, chúng tôi đi về nhà bà ngoại ở vùng

Don. Chiến tranh ập đến khi chúng tôi đang trên đường. Thoáng một cái tôi
thấy những người truyền tin phi ngựa nước đại qua thảo nguyên mang các
lệnh hưng binh của các phòng tuyển quân. Phụ nữ Cô-dắc hát, uống rượu,
khóc thổn thức tiễn chồng ra mặt trận. Tôi đến phòng tuyển quân của
stanitsa

[51]

Bokovskaïa. Ở đấy họ rất nghiêm:

“Chúng tôi không nhận trẻ con ra mặt trận. Cô là đoàn viên Komsomol?

Tuyệt! Hãy đến giúp nông trang tập thể.”

Chúng tôi đảo thóc bằng xẻng để chúng không bị khô trong bồn. Rồi

chúng tôi đi thu hoạch rau. Các vết rộp ở bàn tay tôi cuối cùng đã thành
chai, môi tôi nứt nẻ, mặt tôi đã bắt nắng thảo nguyên. Nếu tôi còn khác các
cô gái trong làng thì chỉ ở mỗi chỗ tôi thuộc lòng nhiều bài thơ và có thể
đọc chúng trên đường từ đồng về nhà.

Nhưng chiến tranh ngày càng đến gần. Ngày 17 tháng Mười, bọn phát xít

chiếm Taganrog. Dân chúng tản cư. Bà ngoại tôi ở lại, nhưng bà buộc
chúng tôi, mẹ tôi và tôi, phải đi: “Chúng mày còn trẻ. Phải trốn đi.” Chúng
tôi đi bộ suốt năm ngày năm đêm để đến được ga Oblivskaïa. Chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.