CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 188

tự đổ họa lên đầu tôi! Rốt cuộc, cô làm tôi bực mình đấy nhé! A! Bọn gái
thành thị khó tính này! Cái gì các cô cũng biết tất. Nào, lên tay lái đi, con
điếm!..Tôi leo lên máy. Trời nóng, máy khạc ra khói, tôi khó thở, nhưng tất
cả những cái đó cũng chẳng sao: lo là ổ bi thế nào? Tôi cảm giác nghe có
tiếng động lạ. Tôi dừng lại - rõ là, không, mọi sự đều ổn. Tôi dấn tới - lại
lạch bạch! Và đột ngột, tôi nghe, ngay dưới ghế ngồi của tôi, clang! clang!
clang!

Tôi tắt máy, tôi chạy đến chỗ cửa máy; tôi đã làm cháy tan toàn bộ hai ổ

bi của thanh truyền! Tôi gục xuống đất, tôi ôm lấy bánh xe và, lần thứ hai
kể từ khi bắt đầu chiến tranh, tôi òa khóc. Lỗi của tôi cả thôi: tôi đã thấy rõ
tình trạng dầu như thế nào rồi! Mà tôi còn để mình bị những lời chửi rủa
của ông trưởng kíp đe. Tôi phải chửi lại ông ấy một trận cho đến chết,
nhưng không, thế mới biết thuộc cái tầng lớp trí thức đáng nguyền rủa ấy là
thế nào!

Tôi nghe nhiều tiếng nói, tôi quay lại. Chết chưa! Ông giám đốc nông

trang, ông giám đốc MTS

[53]

, ông chủ nhiệm chính trị và ông trưởng kíp

của chúng tôi, đương nhiên, người đã gây nên mọi sự...

Ông đứng lặng, bàng hoàng. Ông đã hiểu ra. Ông không mở miệng. Ôi,

Đ.m. cái sự đời!...

Ông giám đốc MTS, ông ấy, cũng đã hiểu tất cả:

“Bao nhiêu?

- Hai.”

Đúng theo luật thời chiến, tôi phải ra tòa. Tội: chểnh mảng và phá hoại.

Ông chủ nhiệm chính trị quay lại phía ông trưởng kíp:

- Tại sao anh lại để cho các cô gái của anh lâm vào tình trạng gay go thế

này? Làm sao tôi có thể đưa cô bé con này ra tòa?

Cuối cùng, sự việc được thu xếp. Sau bao nhiêu bàn cãi. Nhưng ông

trưởng kíp đã thôi không còn chửi tục trước mặt tôi nữa. Còn tôi, tôi trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.