CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 190

khóc một lúc lâu... Cho đến khi tôi thuộc lòng hàng chữ bên dưới cùng.
Đến đó, tôi bèn lau nước mắt và tôi tuyên bố tôi sẵn sàng kiểm tra lại. Và
mọi sự suôn sẻ.

Ngày 10 tháng Mười một 1942, sau khi theo lệnh, được trang bị lương

thực cho mười ngày, chúng tôi (hai mươi lăm cô gái, gần đúng thế) trèo lên
một chiếc xe cam nhông cũ đã nát và hát vang bài Lệnh đã được ban
ra,
thay các từ "chiến đấu trong nội chiến” bằng “bảo vệ đất nước chúng
ta

[54]

”. Từ Kamychine, nơi chúng tôi tuyên thệ, chúng tôi tiếp tục đi bộ, dọc

theo tả ngạn sông Volga, cho đến Kapoustine Yar. Ở đấy có một trung đoàn
dự bị đang đóng. Chúng tôi cảm thấy lạc lõng giữa hàng ngàn người toàn
đàn ông.

Những “người mua hàng

[55]

” thuộc nhiều đơn vị khác nhau đến đấy

tuyển lực lượng bổ sung. Nhưng họ cố tình không nhìn thấy chúng tôi. Họ
đi qua cạnh chúng tôi mà không bao giờ dừng lại...

Trên đường đi, tôi đã kết bạn với hai cô gái, Annouchka Rakchenko và

Assia Bassina. Chẳng cô nào có nghề ngỗng gì, còn tôi, tôi coi nghề của tôi
là hoàn toàn dân sự. Cho nên bất cứ nghề nào được gọi tên, chúng tôi cũng
cùng nhau bước lên trước ba bước, coi như rồi thế nào chúng tôi cùng học
được tại chỗ. Nhưng chẳng ai để ý đến chúng tôi.

Tuy nhiên, một hôm, chúng tôi vừa bước lên khi nghe ông chỉ huy gọi:

“Lái xe, lái máy kéo, thợ máy, bước lên ba bước!”, anh chàng “mua hàng”,
là một trung úy trẻ, không thể tránh được chúng tôi. Tôi không bước tới ba
mà đến năm bước và anh ta dừng lại:

“Tại sao các anh chỉ chọn có đàn ông? Tôi cũng là thợ lái máy kéo mà!”

Anh ta ngạc nhiên:

“Không thể! Vậy nói cho tôi biết vòng vận hành của động cơ máy kéo?

- Bốn kỳ: một, ba, bốn, hai...

- Cô đã phá hỏng ổ bi bao giờ chưa?

Tôi đã thành thật thú nhận là tôi đã làm hỏng hai ổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.