CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 191

“Tốt, tôi nhận cô. Vì tính trung thực của cô.” Anh gật đầu chào tôi và

tiếp tục bước đi.

Các cô bạn tôi cũng sắp hàng cạnh tôi. Anh trung úy ra hiệu đồng ý. Ôi!

Mẹ kiếp cuộc đời! Người chỉ huy đơn vị, khi thấy lực lượng bổ sung mới,
đã hỏi anh trung úy:

“Sao cậu lại dắt các cô bé này về?”

Anh kia lúng túng và đáp rằng anh thấy xót cho chúng tôi: “Các cô ấy

mà hạ cánh xuống nơi chiến trận, thì sẽ bị giết chết ngay như những con
thỏ.”

Ông chỉ huy thở dài:

“Thôi được. Một cô xuống bếp, một cô khác vào nhà kho, cô có học nhất

lên ban tham mưu, làm thư ký.” Ông im lặng một lúc, rồi nói thêm: “Các cô
gái xinh thế, thật tiếc.”

Có học nhất là tôi, nhưng mà làm chân thư ký sao! Và vẻ bề ngoài của

chúng tôi thì liên can gì vào đây? Quên tất mọi kỷ luật quân đội, tôi liều
cưỡi lưng hổ:

“Chúng tôi là những người tình nguyện! Chúng tôi đến đây là để bảo vệ

Tổ quốc. Chúng tôi chỉ chấp nhận đi đến các đơn vị chiến đấu...”

Tôi không hiểu vì sao, nhưng ông đại tá chịu thua:

“Thì chiều ý các cô. Thế này thì, hai cô kia, về một đơn vị cơ động, chỗ

máy công cụ. Còn cô này, miệng lưỡi thế, về lắp máy.”

Công việc của chúng tôi ở công xưởng mặt trận số 44 thiết giáp và xe tự

hành bắt đầu như thế. Chúng tôi là một nhà máy thật sự hoạt động trên các
bánh xe. Các máy công cụ - phay, doa, mài, tiện - nhóm phát điện, các trạm
đắp và lưu hóa, tất cả đều bố trí trên các xe tải (được gọi là các ”đơn vị cơ
động”). Một máy công cụ có hai người phục vụ mỗi người làm việc suốt
mười hai tiếng, không nghỉ một phút. Những lúc ăn trưa, ăn tối, ăn sáng, thì
người cùng kíp thay. Và nếu đúng tua người cùng kíp với anh phải làm lao
công, thì anh phải đủ sức cáng đáng suốt hai mươi bốn tiếng. Chúng tôi làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.