CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 235

hơn bất cứ ai khác. Và cô có biết lúc nào cũng lo sợ một vụ nổ sau ngày
Chiến thắng là thế nào không. Tôi sẽ không kể cho cô chuyện đó. Tôi
không thể... Không, không! Cái chết sau ngày Chiến thắng là cái chết thảm
khốc nhất. Điên rồ nhất... Không thể tha thứ nhất...

Cuối cùng, vâng ... Coi như quà năm mới 1946, người ta đã tặng tôi

mười mét vải láng màu đỏ. Tôi cười: “Nào, Tôi có thể làm gì với cái này
đây? Để mà may một chiếc váy đỏ khi tôi sẽ giải ngũ, có thể thế chăng?
Một chiếc váy Chiến thắng? Tôi đã nhìn đúng... Lệnh xuất ngũ của tôi
không phải chờ lâu... Như thường lệ, tiểu đoàn tôi đã tổ chức cho tôi một lễ
chia tay. Buổi tối đó, các sĩ quan đã tặng tôi một chiếc khăn quàng lớn màu
xanh đan rất tinh tế; tôi phải cám ơn họ bằng cách hát bài Chiếc khăn
quàng nhỏ màu xanh

[65]

. Và tôi tiếp tục hát cho họ nhiều bài suốt buổi tối.

Trên tàu, tôi bị một cơn sốt kịch phát. Mặt tôi sưng vù, tôi không mở

được miệng. Đấy là do tôi mọc răng khôn... Tôi từ chiến tranh trở về...”

Appolina Nikonovna Litskevitch-Balrak,

trung úy,

trưởng một phân đội công binh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.