CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 86

“TÔI LÀ NGƯỜI DUY NHẤT ĐƯỢC TRỞ VỀ GẶP MẸ”

T

ôi đến Moskva để gặp Nina Yakovlevna Vichnevskaïa. Những gì tôi

biết về bà chỉ chiếm mấy dòng trong sổ tay của tôi: mười bảy tuổi, bà ra
trận, làm cáng thương ở tiểu đoàn 1, Sư đoàn thiết giáp của Tập đoàn quân
số 5. Bà đã tham gia trận đánh xe tăng Prokhorovka nổi tiếng, mỗi bên đưa
ra một nghìn hai trăm xe tăng và pháo tự hành trong một cuộc chiến tay đôi
không thương tiếc. Đây là trận đánh xe tăng lớn nhất trong lịch sử thế giới.

Địa chỉ của bà là do "những người đánh bẫy", tức các học sinh thành phố

Borissov thu thập nhiều thông tin về Sư đoàn số 32 thiết giáp đã giải phóng
vùng đất của họ, cung cấp cho tôi. Thông thường, ở các đơn vị thiết giáp,
cáng thương là nam, mà ở đây lại là một cô gái trẻ măng. Tôi quyết định đi
ngay...

Tôi bắt đầu tự đặt cho mình câu hỏi: Làm thế nào chọn giữa hàng chục

địa chỉ? Lúc đầu, tôi ghi âm tất cả các nhân chứng tôi gặp. Họ chuyền tên
tôi cho nhau, từ người phụ nữ này sang người phụ nữ khác. Họ gọi điện cho
nhau về tôi. Những người cựu chiến binh mời tôi đến các cuộc họp của họ,
và đôi khi, đơn giản là đến nhà họ: "Đến cuộc gặp buổi tối của các bà già
chúng tôi đi. Bao giờ chúng tôi cũng nhắc chuyện chiến tranh. Chúng tôi
nói về chiến tranh nhiều hơn về những đứa cháu của chúng tôi." Tôi bắt đầu
nhận được thư từ khắp đất nước. Mạng lưới cựu chiến binh chuyền đi địa
chỉ của tôi. Họ viết cho tôi: "Từ nay cô là người của chúng tôi. Cô cũng
giống chúng tôi, là một cô gái chiến trận." Chẳng bao lâu tôi biết không thể
ghi âm mọi người, cần xác định một nguyên tắc chọn lựa và tích lũy chất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.