CHIÊU DIÊU - Trang 206

Đợi đến lúc trời tối hẳn, khi ta chuẩn bị rời đi, hồn phách của Chỉ Yên

lại tự động tách khỏi thân thể, nàng bay đến trước mặt ta, do dự nói:

"Đại bá phụ của ta tu đạo Bồ Tát từ nhỏ, đến nay không biết đã là bao

nhiêu năm rồi. Có thể ... sẽ gây bất lợi cho ngươi đấy?"

Nói thật thì trong lòng ta cũng có hơi lo lắng.

Vốn là một con quỷ, quả thực ta không muốn phải tiếp xúc với một

người tu đạo Bồ Tát chút nào, đặc biệt lại là người đã tu đến một cảnh giới
nhất định như Cầm Thiên Huyền. Chẳng may hắn tụng kinh rồi siêu độ cho
ta thì sao?

Nhưng lo lắng thì lo lắng, việc nên làm vẫn cứ phải làm.

"Yên tâm. Thân thể này của ngươi là do ta đưa vào tay Khương Vũ,

cho nên ta nhất định sẽ giúp ngươi bình an thoát ra khỏi đây."

Ta lại bay tới chợ quỷ, tốn thêm năm nghìn tiền, mua một viên đan đi

vào giấc mộng trong thời gian nửa nén hương. Ta thầm nhẩm tên của Cầm
Thiên Huyền ba lần, cảnh sắc xung quanh lập tức tối đen, ta lại chìm vào
trong bóng tối. Ta nghe thấy tiếng bước chân, khác với Cố Hàm Quang,
Cầm Thiên Huyền bước đi vững chắc và chậm rãi hơn một chút, tựa như
đang tản bộ ở sân vắng vậy. Sau đó hắn nhìn thấy ta.

Trước tiên ta nở một nụ cười nhẹ, bày tỏ thiện ý của mình; ai dè hắn

không nói hai lời, nhanh chóng khoanh chân lại định siêu độ cho ta.

"Cầm Các chủ."

Cầm Thiên Huyền lẳng lặng nhìn ta trong chốc lát, đôi mắt từ bi như

Bồ Tát, mỉm cười nói: "Lộ Quỳnh." Đúng là hiếm có người nào lại gọi cả
đại danh của ta ra như vậy. Ta đáp một tiếng, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lại
còn có thể đi vào trong giấc mộng cơ à..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.