CHIÊU DIÊU - Trang 248

Dường như hắn không hề cảm thấy Vạn Lục Môn chủ mà ngồi xổm

xuống trước mặt người khác rồi ngước đầu lên như vậy là một hành động
tổn hại đến uy nghiêm như mức nào. Hắn chỉ chăm chú dõi theo từng sự
biến hóa nhỏ trên nét mặt của ta mà quên mất việc phải che giấu tâm tình
của mình.

Ta nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trong mắt hắn, và cả sự sợ hãi chẳng

hiểu tại sao!

Sợ cái gì? Ta cũng đâu có chết.

Ta đè lại tâm tình: "Vừa rồi hai người đi vào nói chuyện, ta không cẩn

thận ngủ thiếp đi." Ta híp mắt cười cười, "Chỉ là một cơn ác mộng nhỏ thôi,
may mà đúng lúc sư phụ đẩy cửa đi ra."

Hắn không có ý kiến gì với lời giải thích qua loa của ta, mà là tiếp tục

hỏi: "Ác mộng như thế nào?"

"Mơ thấy ác quỷ lấy mạng, từ trên xà nhà kia rơi xuống muốn giết

chết ta." Ta nắm lấy tay Mặc Thanh, "Sư phụ, ta sợ lắm, sau này ngài đừng
bỏ ta lại rồi đi một mình nữa."

Ánh mắt Mặc Thanh trầm xuống: "Ta không bỏ lại nàng." Hắn đang

nói, Tư Mã Dung ở sau lưng chợt bật cười.

Cứ như việc ta đang làm nũng khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn cười

vậy, cười một lúc lâu mà vẫn chưa chịu dừng. Ta nhớ có một lần Tây Sơn
chủ của ta cũng cười ngặt nghẽo như thế này, đó là khi lão già Viên Kiệt kia
đánh nhau với đám người tiên môn đến đau thắt lưng, liền bảo Cố Hàm
Quang xoa bóp cho lão. Cố Hàm Quang xuống tay khá nặng, Bắc Sơn chủ
đau quá khóc rống lên không khác gì mấy ông cụ bình thường ở dưới chân
núi.

Tư Mã Dung ở bên cạnh chế giễu, cười không ngừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.