CHIÊU DIÊU - Trang 253

Ở trong lòng ta, Tây Sơn chủ Tư Mã Dung không hề mắc nợ ta cái gì,

sự báo đáp của hắn đã vượt xa khỏi ân tình mà ta dành cho hắn. Hắn đối
với ta cũng chẳng có tội gì cần phải tạ lỗi. Ngược lại, ở thời điểm mà ta
không biết, hắn đã bị mất đi hai chân. Môn chủ ta đây đã từng hứa hẹn sẽ
bảo hộ bọn hắn tung hoành thiên hạ nên là người cần phải cảm thấy hổ thẹn
mới đúng.

Tư Mã Dung rũ mắt, lẳng lặng nhìn khối gỗ Ngọc Long Huyết trong

tay: "Năm đó đánh một trận tại Kiếm mộ bị tiên môn mai phục, nếu không
phải vì tin tức sai lầm của ta thì Môn chủ cũng không đến nỗi phải bỏ mạng
ở nơi xa lạ đó."

Ta nghe vậy thì ngẩn người, thực sự là không ngờ trong lòng Tư Mã

Dung vẫn cứ canh cánh nghĩ về chuyện này.

Chỉ có điều nếu muốn nhắc lại tình hình thực tế năm đó, đúng là bởi vì

tin tức không đề cập đến chuyện Thập Đại Tiên Môn mai phục ở trong
Kiếm mộ, cho nên ta mới bốc đồng để hết môn hạ ở lại bên ngoài chém giết
với đám người Ma đạo khác, một mình tiến vào bên trong...

Ta chặc lưỡi một cái, vươn tay lấy khối gỗ ở trong tay Tư Mã Dung ra

để không gây trở ngại cho việc lăn xe của hắn. Ta vừa đi ra ngoài vừa nói:

"Giang hồ hiểm ác, đặc biệt là người của Ma đạo, chẳng có ngày nào

là lưỡi đao không liếm máu. Ta cũng biết, ở trong Ma giới, không có cuộc
chiến hắc ám nào mà không mất mạng người. Lộ Chiêu Diêu là Đại Ma
Đầu nổi tiếng khắp thiên hạ, nàng xinh đẹp lại thông minh, nhất định sẽ
hiểu được đạo lý ấy." Ta đắc ý nói mấy câu, rồi khôi phục vẻ mặt lại như
cũ.

"Nàng trúng mai phục, bỏ mạng ở nơi xa lạ, là do bản thân nàng xử lý

không thỏa đáng, không trách ngươi được. Nhưng nếu ngươi vẫn cảm thấy
áy náy thì ta sẽ chuyển lời cho nàng giúp ngươi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.