CHIÊU DIÊU - Trang 357

Mặc Thanh nghiến răng nói ra bốn chữ này, ta thầm nghĩ trong lòng,

Lạc Minh Hiên là Kim Tiên, khi còn sống hắn đã chèn ép ma tu rất nhiều,
cho nên mới khiến cho Ma đạo ở thế yếu. Nhưng từ sau khi Lạc Minh Hiên
"chết", mặc dù vẫn còn Thập Đại Tiên Môn nhưng lại Quần Long Vô Thủ
(*), ta thống lĩnh Vạn Lục môn nổi dậy trong vạn ma, Ma đạo nhất thời
mạnh lên, cho đến hiện tại, Mặc Thanh quản lý Vạn Lục môn những năm
này, đưa ma đạo ma tu càng ngày càng hợp quy tắc. Hiển nhiên muốn trước
khi đăng ngôi, nối tiếp oai phong của Ma vương hàng ngàn năm trước

(*) Quần long vô thủ: rắn mất đầu.

Lúc này, hắn không hy vọng Lạc Minh Hiên thức tỉnh, không muốn

tăng thêm kẻ địch cho bản thân cũng là chuyện bình thường.

"Nàng ở lại đây."

Mặc Thanh nói với ta một câu như vậy rồi lập tức xoay ngườ, phất ống

tay áo một cái, cửa sổ lầu trên của khách điếm mở rộng ra, gió đêm lùa vào.
Biết hắn muốn đi, ta vội vàng đuổi theo sau: "Sư phụ! Quan Vũ lâu Thẩm
Thiên Cẩm cũng ở trong đó, cần phải cứu nàng ra!"

"Được."

Một câu trả lời kiên định, không có nghi ngờ, cũng không hề hỏi ta tại

sao ta lại biết, tại sao phải đi cứu nàng. Hắn chỉ vì một câu nói của ta mà
đơn độc bước vào trong động hổ.

Ta đứng ở bên cửa sổ, nhìn bộ hắc bào của Mặc Thanh biến mất trong

đêm tối, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không ở lại đây theo lời
hắn căn dặn.

Ta tự nói với bản thân, ta không thích cảm giác gửi gắm hi vọng của

mình ở trên người kẻ khác, cho dù là tên tiểu tử Mặc Thanh này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.