CHIÊU DIÊU - Trang 395

Nhưng không cần biết người khác đau khổ ra sao, ở trong mắt ta, tất

cả phong ba ngày hôm qua đã trở thành quá khứ. Chỉ cần Lạc Minh Hiên
không thể sống lại là được, hiện tại ta là một con quỷ, không cần thiết phải
để ý nhiều như vậy.

Chỉ Yên ngồi thiền ở trong phòng, còn ta nằm tà tà trên mặt giường,

thỉnh thoảng lại chỉ đạo nàng đôi ba câu, nhưng phần lớn thời gian ta đều
nhìn lên xà nhà ngẩn người. Trong đầu không nhịn được nghĩ qua nghĩ lại,
nghĩ tới nghĩ lui đều là những hình ảnh liên quan đến Mặc Thanh trong thời
gian gần đây.

Hình như ta bị bệnh rồi, càng nghĩ càng nhiều, đến cuối cùng trong

đầu chỉ còn lại mỗi bốn chữ mà Mặc Thanh đã nói ngày hôm qua: 'Ta dẫn
nàng đi'."

Aiz... Thế này là thế nào, rõ ràng đã trôi qua lâu rồi, vậy mà đến lúc

nhớ lại nó vẫn cứ văng vẳng bên tai thật rõ ràng. Mỗi lần nhớ tới là thêm
một lần bốn chữ đó đập thẳng vào lòng ta.

Đến lúc chạng vạng, Mặc Thanh lại tới.

Không biết ban ngày tên quái dị này chạy đi chỗ nào, ta nghĩ có lẽ hắn

cũng chẳng tập trung ngồi thiền cho đàng hoàng được, bởi vì gương mặt
hiện giờ của hắn vẫn có vẻ tái nhợt không khỏe như trước kia. Cố Hàm
Quang nói đúng, hắn so với ta còn càn quấy hơn nhiều; lúc trước ta làm
việc tùy hứng nhưng vẫn tiếc cái mạng già này; còn hắn thì không hề ...

Mặc Thanh bước vào, thấy Chỉ Yên đang ngồi thiền ở giữa phòng,

không ngạc nhiên cũng chẳng quấy nhiễu, tự mình ngồi xuống trước bàn,
rót một chén trà, khẽ nhấp một ngụm. Dường như đang ngồi chờ Chỉ Yên
tỉnh lại.

Ta bay tới phía đối diện, nhìn chăm chăm theo dõi hắn, gọi một tiếng:

"Tiểu quái dị."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.