CHIÊU DIÊU - Trang 490

Một thân hoa phục đỏ thẫm giữa bầu trời đầy lửa rơi rớt, bộ dạng này

của ta ước chừng rất giống Lệ Quỷ trong truyền thuyết. Lớn mạnh như Mặc
Thanh tay không đấu Phượng Hoàng cũng đến tình trạng này.

Mắt đầy tơ máu, mặt mũi tái nhợt.

"Mặc Thanh." Ta gọi tên của hắn, vươn tay ra, xoa mặt của hắn mà

cáo trạng: "Vạn Quân kiếm của ngươi, thực là con mẹ nó không biết nghe
lời." Ta nắm cằm của hắn, thanh kiếm xuyên qua ngực ta chống đỡ trên
ngực hắn, "Thực không giống ngươi chút nào..."

Ta nắm cằm của hắn kéo xuống rồi lập tức hôn lên.

Cắn cánh môi lạnh buốt đang run rẩy của hắn.

Không giống ngươi...

Đối với ta quá tốt, khiến cho ta lúc rời đi, lúc này tâm còn đau hơn so

với lúc bị đâm thủng.

"Thời gian của ta đã đến." Ta buông hắn ra, lui về sau một bước,

"Ngươi đừng khóc."

Ngươi đừng khóc. Ta đã từng chết rồi. Ngươi đừng khó vượt qua

chuyện đó như vậy.

Trong lòng thoáng chốc cảm thất hụt hẫng, ta không thể tiếp tục điều

khiển được thân thể của mình, hồn rời khỏi xác, mạnh mẽ kéo về phía
ngược lại. Ta chỉ thấy Mặc Thanh xuyên qua hồn phách của ta mà kéo cái
thân hình trống rỗng đang ngã xuống.

"Lộ Chiêu Diêu!"

Hắn lại gọi tên ta. Kinh hoảng, bất lực, không biết làm sao, cứ như

đứa trẻ. Khi hắn gọi, thân thể kia như bị đánh nát, hóa thành nhiều điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.