CHIÊU DIÊU - Trang 642

Đá, ngói vỡ lẫn với gỗ cùng bụi đất rơi xuống thân thể ta, Chỉ Yên lập

tức lao qua bảo vệ cái đầu của thân thể. Cuối cùng nàng mặc kệ hết thảy,
vừa lao qua che chắn vừa hô to: "Lộ Chiêu Diêu! Lộ Chiêu Diêu!"

Sau hai tiếng gọi đó, ta có thể cảm giác được có một lực kéo lôi mạnh

ta về phía thân thể. Vào đúng lúc Chỉ Yên chuẩn bị kêu đến tiếng thứ ba,
nàng đột nhiên bị bàn tay to lớn kia bắt ra ngoài, chữ "Lộ" mới nói được
nửa chừng liền biến thành một tiếng thét chói tai.

Lục Hợp kiếm nằm ở bên cạnh thân thể ta, Chỉ Yên lúc này tay không

tấc sắt, nàng bị gã "khổng lồ" kia nắm trong tay, ngón tay hắn vừa khéo bịt
chặt miệng nàng. Dù Chỉ Yên giãy giụa thế nào cũng không lại được sức
lực một ngón tay của hắn, thậm chí hít thở còn có chút khó khăn.

"Tiểu nha đầu, định gọi viện binh sao?" Gã khổng lồ mở miệng, giọng

nói vang dội, chỉ mở miệng nói mấy chữ đã khuấy đảo chướng khí trong
sơn cốc, lay động cây khô. Có thể thấy kẻ có khí tức hùng hậu như thế này
không phải là dạng mà Chỉ Yên có khả năng đối phó được, "Ồ? Còn có một
người nữa?"

Gã khổng lồ trông thấy thân thể của ta.

Ta cắn răng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc trơ mắt

nhìn hắn túm lấy thân thể mình nắm trong lòng bàn tay.

Lục Hợp kiếm từ trên giường rơi xuống mặt đất, bị đá vỡ bao trùm. Gã

khổng lồ không bước vào phòng, chỉ giơ ta và Chỉ Yên lên nhìn nhìn: "Hai
con nhóc này, lên núi làm cái gì nhỉ?"

Người này không biết ta, khẳng định là mới xuất hiện trên giang hồ

vài năm nay.

Mấy năm qua, không ngờ trong Ma đạo lại sản sinh ra nhân vật cỡ

này, mà Mặc Thanh cũng không xếp hắn vào danh sách mượn sức hay diệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.