CHIM CỔ ĐỎ - Trang 196

ngầm, họ sẽ sống nốt phần đời còn lại của mình trong những giờ đồng hồ
họ có trước khi tàu hỏa rời đi.

“Em không thể đi cùng anh.”
Cái tên André Brockhard có vị đắng ngắt như mật trên đầu lưỡi cô, nên

cô đã khạc nhổ nó đi. Cùng với phần còn lại: tờ bảo lãnh, người mẹ đang có
nguy cơ bị tống cổ ra đường, người cha không còn muốn quay về với cuộc
sống tử tế, Beatrice không còn một gia đình nào khác. Phải, tất cả đã nói ra
rồi, nhưng khi nào? Phải chăng cô đã nói hết với anh trong thánh đường?
Hay là sau khi họ chạy qua những con phố xuống Filharmoniker straBe?
Nơi vỉa hè ngổn ngang gạch và mảnh thủy tinh vỡ, và ngọn lửa vàng liếm
ra ngoài những ô cửa sổ ở Konditorei cũ, soi đường cho họ chạy ào vào
trong sảnh tiếp tân của khách sạn tối om, hoang vắng đã từng rất sang
trọng, thắp một que diêm, tự tiện lấy một chìa khóa trên tường rồi chạy vù
lên cầu thang trải thảm dày đến mức họ chẳng gây nên tiếng động nào,
những bóng ma lượn qua lượn lại dọc các hành lang tìm phòng số 342. Rồi
họ trong vòng tay nhau, xé toạc áo quần của nhau ra như thể hai người
đang bốc cháy, hơi thở của anh bỏng rát trên làn da cô; cô cào cấu anh đến
khi anh chảy máu rồi sau đó áp môi lên hôn. Cô lặp đi lặp lại câu ấy cho
đến khi nghe như niệm chú: “Em không thể đi cùng anh.”

Khi còi báo động ném bom vang lên, báo hiệu rằng lần này trận đánh

bom đã kết thúc, họ đang nằm quấn lấy nhau trong những tấm vải trải
giường dính máu, cô cứ thế nức nở mãi không thôi.

Sau đó mọi thứ hòa tan vào một vòng xoáy của thân thể, giấc ngủ và

những cơn mộng mị. Khi nào thì họ đang làm tình và khi nào cô chỉ mơ
rằng họ đang làm tình, cô cũng chẳng biết. Cô thức giấc lúc nửa đêm vì
tiếng mưa rơi, theo bản năng cô biết rằng anh không còn bên cô nữa; cô
bước đến bên cửa sổ nhìn chằm chằm xuống những con phố bên dưới được
gột sạch tro và đất. Nước chảy trên những mép vỉa hè, và một chiếc ô vô
chủ mở bung đang trôi xuống con phố hướng về sông Danube. Cô lại quay
vào giường. Khi cô thức giấc một lần nữa, bên ngoài trời đã sáng, những
con phố đã khô ráo và anh đang nằm bên cô, nín thở. Cô nhìn lên đồng hồ
trên chiếc bàn bên giường ngủ. Còn hai giờ nữa tàu chạy. Cô vuốt trán anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.