CHIM CỔ ĐỎ - Trang 396

Olaf Lindvig. Anh đã thấy em chạm vào người hắn ta, tóc hắn ta, Signe.
Vào một đêm sáng trăng. Em và hắn ta, hai người trông như thiên thần vậy,
như thể hai người được trời phái xuống. Nhưng anh sai rồi. Sẵn nói luôn,
cũng có những thiên thần không từ thiên đường bay xuống, Signe. Em có
biết điều đó không?”

Bà không đáp. Những suy nghĩ quay cuồng trong đầu bà trong một cơn

lốc xoáy. Điều gì đó hắn vừa nói đã khởi động chúng. Giọng nói. Giờ bà
nghe ra rồi. Hắn đang làm giọng nói khác đi.

“Không,” bà ép mình phải trả lời.
“Không à? Em nên biết vậy đi. Em là một thiên thần như thế.”
“Daniel chết rồi,” bà nói.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Chỉ có hơi thở của hắn lạo xạo vào

màng ống nghe. Rồi giọng nói ấy lại cất lên.

“Anh đến để đưa ra lời phán xét. Cho người đang sống và kẻ đã chết.”
Nói xong hắn cúp máy.
Signe nhắm nghiền mắt lại. Bà đứng dậy đi vào phòng ngủ. Bà đứng

đằng sau những tấm rèm buông kín, thấy hình ảnh chính mình phản chiếu
trong cửa sổ. Bà đang run rẩy như thể bị sốt cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.