CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 193

Nghe giọng Kim vui vẻ vậy mà gương mặt anh Tố vẫn bần thần trĩu

nặng lo âu. Dẫu thế nào thì Tiển cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi.
Và đường đi thì lắm dốc nhiều đèo, cuộc chiến thì gian nan nguy hiểm biết
đâu mà lường!

o0o

Lục lọi hết ngăn kéo và túi dết, lần lượt Tố đặt lên mặt bàn thoạt đầu là

cái bật lửa, con dao găm, chiếc bàn chải, hộp thuốc đánh răng, tiếp đó là
mấy đồng bạc trắng và chục viên thuốc kí ninh chống sốt rét vàng khè.
Những vật tùy thân giống như hồi anh được cung cấp khi được cử vào hậu
địch Cam Đồng. Sau cùng thì anh rút khẩu súng ngắn Parabellum

[116]

đeo

bên sườn ra ngắm nghía, rồi cuối cùng ngước lên nhìn khẩu tiểu liên các bin
treo trên tường.

“Nhớ đêm ra đi đất trời bốc lửa. Cả đô thành nghi ngút cháy sau

lưng.”

[117]

Ai huýt sáo mà rộn vang cả hành lang thế? Nguyễn Kim ta chứ

còn ai vào đây nữa. Chàng trai mười chín tuổi học sinh con nhà giàu đất Hà
Thành nổi tiếng hiếu động nghịch ngợm vừa đi chơi phố về. Ngó qua cửa,
thấy Tố đang cầm khẩu các bin, Kim liền xăm xăm bước vào, sốt sắng:

- Anh làm gì đấy, anh Tố?

Tố ngẩng lên, nhăn nhăn trán:

- Kim này, theo cậu, đường trường công tác, một khẩu súng ngắn hay

một khẩu tiểu liên các bin, đằng nào ích dụng hơn?

Kim thò tay ra sau lưng rút khẩu súng ngắn “cối xay” sáu viên, tươi

cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.