CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 254

Đủa đang bay về Ngài Thầu! Đủa đang bay về quê hương mình!

Trong đêm đen, cặp mắt Đủa bỗng sáng lo é, xanh lét, xếch chéo và

giần giật. Trời! Lửa ba ngọn ở ba góc, đúng tín hiệu đã đón chờ Đủa kia rồi.
Đó là đồng cỏ sau làng. Ôi chao. Làm sao có thể quên được đồng cỏ này với
hơn trăm con bò vàng béo ú. Làm sao có thể quên được nương thuốc phiện
mênh mang và khu đồng bên suối hơn nghìn cân giống diện tích. Chốn đô
hội thị thành dù có nhiều thú vui đến đâu, cũng không thể làm Đủa quên
được Ngài Thầu. Nhưng không quên được Ngài Thầu, không có nghĩa là nỗi
thèm khát của y giờ đây chỉ là trở về với oai quyền của một ông chúa đất sở
hữu đồng cỏ, đàn bò, nương thuốc, khu ruộng dưới kia đâu. Giờ đây, y
không thể chỉ là một tên lí trưởng tầm thường. Y phải làm chúa, làm phua
ai

[146]

một vùng đất rộng lớn, như cả cái miền Tây này. Y phải thầu tóm

toàn bộ quyền hành cai trị cả một xứ Mông rộng lớn kia.

Hơi nhổm lên, Đủa hích vai một tên béo mập ngồi bên cạnh. Tên này

khẽ giật nảy người:

- Có chuyện gì vậy, ông Đủa?

- Ông ngủ à, ông Ngao.

- Tôi biết làm gì hơn. Đây là Ngài Thầu quê ông.

- Hừ!

Ngao duỗi chân thở phì phì. Ngao hiểu. Ngao đành ở vào thế bất lợi.

Vừa mới lếch thếch kéo quân từ làng Nhuần về thì Ngao bị đẩy lên chiếc
máy bay này. “Ông Ngao! Đó là theo lời đề nghị của ông Đủa! Phi tay ông
không ai có thể dẹp loạn được ở vùng Mông Ngài Thầu.” Đại uý De Bernard
nói. Tuy vậy, giờ đây, khi sắp rơi xuống khoảng không đen ngòm kia, Ngao
mới thấy là mình đã quá ngu dại, đã nhận đi vào cái chết một cách quá dễ
dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.