CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 257

tới. Nó biến đi đâu rồi. Kìa, nó đang leo lên núi. Câu chạy theo ven chân núi,
đón lõng nó, nhanh lên không là nó lẩn được vào rừng pơ mu. Xuấn quỳ gối,
tì súng vào tảng đá. Oàng! Cái bóng sững lại, không động đậy. Nó chết rồi
sao? Xuấn nhao lên, thoăn thoắt như con thằn lằn leo lên. Anh nhìn quanh
không thấy xác nó đâu. Bỗng, rẹt! Nhoáng lên một tia chớp xanh lè. Cánh
tay trái của Xuấn ran rát rồi nhơm nhớp. Xuấn dún chân, nhảy lên một hòn
đá, nghiến răng giơ súng, bóp cò.

Tang tảng sáng Xuấn mới về làng. Viên đạn sượt qua lớp thịt mềm

ngoài bắp tay trái, không hề gì. Nhưng mặt anh rồm rộm, nằng nặng. Anh đã
lùng sục suốt đêm, vào từng khe núi, vạch từng búi cây, vẫn không tìm thấy
thằng biệt kích đó đâu.

Bọn biệt kích bị bắt, trói dẫn về Ngải Phong Chồ. Chúng ngồi một

đống ở phiến đá ngoài sân nhà Câu. Câu xồng xộc từ ngoài đẩy cửa vào sân.
Ức quá! Thấy Xuấn bắn, nó chạy. Ta đón đầu nó, thế mà con chó sói đó lủi
đâu mất.

Tiển đứng gác bọn biệt kích.

Câu đi thẳng tới phiến đá, nắm tóc một tên biệt kích gầy, kéo mặt nó

ngửa lên:

- Mày về đây làm gì?

- Dạ, ông Đủa bảo về cùng người họ Thào đánh Việt Minh.

Câu dúi đầu thằng biệt kích, quát:

- Ngu. Tao họ Thào đây. Anh kia họ Trần. Còn xung quanh đây toàn

người họ Vàng. Tất cả các họ đều đánh Phăng- ki, đánh chúng mày. Hiểu
chưa! Nhuộm chàm vào óc mà nhớ nhé! Đồ ngu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.