CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 276

Không sao hết! Cứ đi! Cứ đi! Vì còn có nơi phải đi tới. Vì còn khát

vọng sục sôi phải trở về. Ôi, khát vọng thiêng liêng, đó cũng chính là sức
mạnh của tuổi trẻ, của Tiển lúc này. Vậy là chân không nản bước, lòng
không biết đến thối lui. Viễn cảnh Dào San với nhiệm vụ đã hoàn thành, gặp
lại được anh Tố, đồng đội là niềm náo nức thúc giục. Cứ đi! Cứ đi! Vậy mà
cuối cùng thì cũng đã đến một lúc, chân đang bước, bỗng ngập ngừng, đắn
đo. Cảm giác ngờ ngợ mập mập mờ mờ đã biến thành nỗi lo sợ thật sự bằng
một cơn rùng mình lạnh toát. Trước mắt là một cửa hang sâu không đáy, một
cánh rừng chưa mở, một vực thẳm không lối qua. Lạc đường mất rồi!

Hoảng hốt, Tiển đâm sầm về phía này rồi lại lộn lại. Nhào theo lối này

vài bước chú lại quay về lối cũ. Tưởng rằng đường quang hóa ra là một bụi
rậm. Tưởng rằng đường thông hóa ra là một vách đá. Một vòng vây vô hình
đã hình thành. Và càng lúc càng thắt chặt lại. Lạnh lùng, nó mặc Tiển cuống
cuồng, giãy giụa, không chịu mở ra một lối nhỏ cho Tiển thoát ra.

o0o

Một ngày qua. Ngày thứ hai tới vẫn mịt mù trong ảo vọng. Và cùng với

cơn mệt mỏi lo sợ là nỗi hãi hùng khác, lúc Tiển cuống quýt tìm đường, nó
trốn đi đâu, giờ đã hiện hình trở lại: Cái đói!

Tưởng chỉ ngày một ngày hai là có thể tới Y Tý, nên túi bột ngô anh

Vàng Xuấn cho đã hết từ chân núi Thiên Sơn rồi. Cái đói thoạt đầu xốc xáo
cào xé dạ dày. Rồi sau đó nó lặng lẽ ngấm vào người khiến Tiển bải hoải, rã
rời, khiến chú nằm liệt cả một buổi sáng. Tưởng nằm để lấy sức, nhưng càng
nằm càng xỉu đi. Cứ nằm thế này thì ta sẽ không thể dậy được nữa mất. Lờ
mờ nghĩ được vậy, người chiến sĩ thiếu niên đã cố gượng dậy. Đầu nặng trĩu.
Chân tay bủn rủn. Tiển chống hai tay ra sau lưng, ngửa mặt, cố mở mắt, nhìn
trời. Ánh sáng từ những kẽ lá xuyên xuống chói chang. Màu lá non tơ xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.