CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 275

Núi tiếp núi, rừng tiếp rừng.

Đường lẩn trong rừng, rừng ủ sương mây. Đã bao đường đất đi qua, đã

bao cánh rừng để lại phía sau, bao con suối bờ cát in dấu chân người. Đã
toát mồ hôi, run lẩy bẩy khi nhìn thấy con gấu ngựa leo trên cây hạt dẻ, hục
mõm ăn mật trong bọng ong. Một dấu chân con hổ to bằng cái bát lớn. Một
gốc cây cọ có dấu con lợn rừng cọ gãi ngứa. Đã mấy lần bồi hồi khi nhìn
thấy một nương lúa vừa qua vụ gặt. Đã có lần định cất tiếng reo vì nhận ra
những căn nhà nửa sàn nửa đất của người Dao nhưng hóa ra là mừng hụt. Vì
đó là một thôn làng đã bỏ hoang.

Chẳng có nỗi mừng vui, sung sướng nào bằng khi nghĩ rằng mình sắp

tới Dào San đúng lúc đang đi giữa cánh rừng phong lan. Ôi! Phong lan rừng
đang cữ ra hoa rộ. Trên những cành rêu phong dày xốp, trong hốc đá ẩm ướt
lạnh lẽo, từ những thân cây khô khẳng, tẻ nhạt, phong lan đã bung nở những
dò hoa sặc sỡ đủ sắc màu. Trắng tinh. Trắng muôn muốt. Xanh biếc. Xanh
hồ thủy. Vàng ngà. Vàng hoa cau. Một miền hoa viên. Một vùng tiên cảnh.
Một khoảng trời thơm. Một ân thưởng cho người thiếu niên sau bao nỗ lực
vượt trên lứa tuổi. Một cảnh sắc hài hòa giữa nhiên giới với ước ao hi vọng
của con người.

Tiếc thay, ước ao và hi vọng vẫn còn đâu đó xa vời lắm. Sau ngọn núi

kia sẽ là Y Tý? Không! Sau ngọn núi kia vẫn là núi. Sau cánh rừng kia sẽ là
Dào San? Không, một cánh rừng khác mịt mùng hơn đã lại tiếp nối hiện ra
trước mắt ta.

Đường rừng. Một lòng suối cạn. Một thân cây đổ tình cờ bắc qua một

con vực sâu hun hút. Một rãnh nước xói mòn. Đường rừng tiếp đường rừng.
Những lối mòn như một lớp bụi phủ. Một vệt cỏ nhàu. Những khoảnh đất
lạnh giá. Những lối rẽ không một lời chỉ bảo. Những khúc đường đứt đoạn.
Một con suối cắt ngang đến vô lí. Một vệt sỏi cuội trắng nhờ dưới làn nước
lặng thinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.