CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 291

Chương mười bốn

T

iển lo sợ quá cho anh Tố. Qua miệng Lý Đại Nhân, thì biết chỉ nay mai

thôi, bọn Tây ở Phong Sa và lũ biệt kích sẽ mở cuộc càn lớn nhằm tiêu diệt
lực lượng ta ở Dào San. Làm thế nào để báo cho anh Tố biết bây giờ? Trong
khi Tiển còn bị chúng giam cầm ở đây, sống chết thế nào còn chưa biết. Và
không hiểu anh Trần Hòa, anh Lẳng, anh Kim có biết Tiển đang ở đây
không. Và có cách nào để Tiển thoát khỏi tay chúng, trở về với đồng đội
không!

Tiển đã xa đồng đội bao ngày rồi. Xa Cam Đồng quê hương đã bao

năm bao tháng rồi. Từ một chú bé làng quê, giờ Tiển đã là một chiến sĩ liên
lạc trẻ tuổi. Ôi, nhớ quá tuổi ấu thơ, tuổi nhi đồng nơi làng quê với bao
nhiêu kỉ niệm thân thương. Nhớ người cha tàn tật, khảng khái hết lòng vì
công việc chung. Nhớ buổi theo cùng anh Sào khi anh bị Tây đồn và tổng
Ngao bắt đi và lời anh dặn dò trước khi anh hi sinh để bảo toàn bí mật cho
cuộc nổi dậy võ toang. Nhớ cô bé Phin bạn gái có đôi mắt bồ cầu dịu hiền và
xinh xắn. Nhớ mùa cốm năm nào ở bờ suối làng Nhớn. Giờ Phin lớn chừng
nào rồi? Phin có nhớ Tiển đã từng nói là rất thương Phin không? Nhớ quá
cái không khí mờ mờ tỏ tỏ ở gầm căn nhà sàn đêm ấy và bóng hình Phin
cùng những lời Phin nói. Nhớ cái làng Dao U Sung và Tả, người bạn trai, Tả
cùng tham gia công việc với mọi người trong những ngày võ trang tranh
đấu. Nhớ chị Va, anh Cắm, anh Mòn. Nhớ con suối, nhớ hàng cây vả, cây
cơi bên bờ. Nhớ quá cái đêm ngồi trên sàn phơi ngắm trăng cùng anh Tố anh
Cắm. Cam Đồng quê hương mình đẹp lắm. Đất nước mình rộng dài và đẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.