CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 307

- Yên trí! Thế là được rồi!

Trời! Yên trí! Làm sao mà yên trí được? Chị Duyên vào buồng. Đứa bé

ngủ trong màn. Cái đèn dầu vàng mờ. Tiếng muỗi vo ve. Lo sợ quá nhưng
chị biết làm gì bây giờ. Nó hỏi: "Có phải người kia là dân Tày Cam Đồng
không? Cô biết nó không, nó là Việt Minh đấy.” Ôi trời! Nói thế nào, nó
cũng không nghe. Hình như nó biết hết cả rồi.

Trong cuộc đời của mình, có lúc nào chị bối rối như lúc này. Sao chị lại

có thể lo sợ cho số phận của anh ấy đến như thế? Chao ôi! Mới ngày nào họ
đến ở đây, chị chỉ là một phụ nữ góa bụa, buồn tủi trong cảnh đơn côi vì
người chồng mới ốm chết. Chị chỉ là một con người thờ ơ với tất cả mọi
việc xung quanh. Họ đã an ủi chị. Họ đã xoa dịu nỗi đau buồn của chị. Họ
đã rọi một luồng sáng mới vào cuộc đời nghèo hèn của chị. Chị đã nghe lời
họ, kể cả việc ậm ừ giả nhận lấy lẽ lão trưởng phố, chị đã làm quen với các
anh lính dõng, chị đã lấy được nhiều tin tức về quân Pháp. Ông cụ Nô cũng
nghe lời họ, năng lui tới nhà lão trưởng phố để nghe ngóng tình hình, giúp
họ phán đoán xử sự. Chị đã biến đổi. Và trong những ngày qua, công việc
của họ, số phận của họ, nhất là của Lẳng, đã chẳng còn là vô tình với chị.

Đang nghĩ vậy, thốt nhiên, chị Duyên giật thót mình.

Có tiếng chân bước êm êm ở đầu cầu thang, rồi một giọng đàn ông

khan rè cất lên ở ngay khuôn cửa:

- Cô Duyên có nhà không?

Dẻn! Quan châu Vi Văn Dẻn! Đúng tiếng hắn rồi.

Dẻn đứng cách cửa hai bước chân. Hai tay chống sườn. Mặt hóp hép.

Hai mắt kính cận phồng lồi. Chắc nó đã nhìn thấy anh Lẳng. Mà anh Lẳng
lại đang lục tìm cái gì ở góc nhà thế kia. Trời ơi! Mình biết làm thế nào bây
giờ? Anh Kim đâu? Dẻn đã bước hẳn vào trong nhà rồi. Cố nén sợ hãi, chị
bước lại phía bàn thờ, lấy bộ ấm chén, cố tình che lấp bóng Lẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.