CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 332

Chương mười bảy

T

rời không nắng, nhưng sáng rỡ.

Trần Hòa cùng một chiến sĩ đi theo một vệt đường mòn trên triền núi

Dào San. Con đường vắt qua những mảng đồi gianh ố vàng. Gió đang đùa
nghịch, guộn

[171]

lên những lớp sóng, xoáy miết những vòng tròn nho nhỏ

trên ngọn lớp cỏ gianh mềm mại. Núi đồi nối nhau mượt mà như có bàn tay
ai ve vuốt.

Êm ả quá là cảnh vật trưa nay. Một tiếng gà gáy từ đâu đó vẳng lại

trong bằng lặng xa vời. Chiến tranh, bom đạn dường như đã tan biến vào cõi
hư vô. Thanh thản, có thể đưa tầm mắt về tít xa, nơi chân mây đang sáng lên
như ánh thiếc chảy. Một dải sông hay đó là đường viền của một bờ biển
miền Quảng Bình quê hương anh. Anh đã xa quê hương bao năm trời rồi.
Chiến tranh, điều tệ hại nhất của lịch sử. Nhưng cũng là bước phát triển tất
yếu của lịch sử, của những kiếp nò lệ muốn đứng lên làm người.

Dưới vành mũ sắt, gương mặt vuông vức rám nắng với hàng mi rậm rì

và hàng rầu quai nón xanh mờ hai bên má, đẹp đầy vẻ phong trần và nam
nhi, đại đội trưởng đưa tầm mắt từ xa trở lại cái thung lũng gần cận dưới
chân dải núi anh đang đi. Quả thật diễn biến chiến trận những ngày qua có
thể nói là tuyệt đẹp. Cánh quân do Brusex chỉ huy đánh vào Lùng Thàng đã
tan tác. Ngài quan hai Tây mất tăm. Và Ngao sau cái trận đồ bát quái với
chủ âm là sự im lặng, cũng đã biến vào vô tăm tích. Còn Phong Sa dưới kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.