CHIM LIỀN CÁNH - Trang 249

Vương, hoạn quan phủ công chúa..."

"Là di thể Ngạc vương." Lưu tri sự đành nói thẳng, "Cậu cũng biết đấy, các
ngỗ tác ở Hình bộ vụng chân vụng tay, nghiệm thi cứ như mổ lợn vậy. Di
thể Ngạc vương đâu có thể làm thế được. Huống hồ đừng nói là chuyện này
liên quan đến hoàng thất, thì những kẻ đó cũng không được phép nhìn thấy
di thể Ngạc vương."

Chu Tử Tần thầm khen Hoàng Tử Hà liệu sự như thần, quả nhiên người của
bộ Hình đã tìm đến, củ khoai nóng bỏng tay này rốt cuộc cũng ném tới rồi.

Gã bèn làm bộ kinh ngạc, trợn tròn mắt há hốc miệng, tỏ vẻ vô cùng thương
tiếc lẫn hân hạnh: "Gì cơ? Ngạc vương gia ư... ?"

"Đúng thế chẳng hay Chu thiếu gia..."

"Ngạc vương gia và tôi khá thân thiết, lần này vương gia đột ngột qua đời,
thực khiến tôi đau lòng khôn xiết..." Chu Tử Tần thở dài, toan lấy đi hòm
dụng cụ. "Dù sao tôi cũng

không thể để di thể Ngạc vương gia bị giày vò, việc này tôi chẳng quyết từ
nan!"

Gã chạy về phòng thu xếp rương hòm. Nhác thấy một thiếu niên gầy gò
đứng bên, liền hỏi: "Hòm đồ nghề của ta đâu rồi?"

Thiếu niên nọ xách chiếc rương bên cạnh đưa cho gã: "Đi thôi."

Vừa nghe tiếng nói, Chu Tử Tần đã ngây ra. Giọng nói trầm thấp hơi khàn
này vốn thuộc về một người rất quen thuộc, nhưng khi ngoái đầu trông lại,
gã chỉ thấy một thiếu niên xa lạ mặt vàng như nghệ, khóe mắt xệ xuống,
không khỏi ngây người, "Ngươi... ngươi là ai?"

"Dương Sùng Cổ." Hoàng Tử Hà bình thản sửa lại vạt áo, "Mượn của A Bút
đấy, cũng vừa nhỉ?"

Khóe miệng Chu Tử Tần rần rật: "Ai hóa trang cho Sùng Cổ vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.