CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 150

- Dạ! Bẩm Tướng quân… Chúng tôi có chút quà mọn biếu Quận chúa.

Nhờ tướng quân chuyển giúp. - Một tên nhanh nhảu đáp.

- Quà gì? - Ngũ Lão hơi sẵng giọng.

- Dạ! Không có gì! Chỉ có một chiếc áo lông cáo đỏ. Chắc của mấy cô

tiểu Nga-la-tư vứt lại vì bây giờ đang là mùa hè. Mùa đông Quận chúa mặc
vừa nhẹ, vừa ấm… lại chống được trời nồm.

- Quy định của ta về chiến lợi phẩm thu được thế nào?

Ngũ Lão cố ôn tồn hỏi lại.

- Dạ! Bẩm Tướng quân đã dạy. Tất cả phải tập trung rồi chia đều cho anh

em. Nhớ không được quên các thương binh và gia đình tử sĩ. Cái gì to
không chia được thì bán đấu giá… lấy tiền chia… Còn với Tướng quân đã
có lương bổng của triều đình… không phải chia bất cứ thứ gì.

- Sao bây giờ các người lại không nghe lệnh ta?

- Dạ! Bẩm! Chỉ có chút quà nhỏ… nhờ Tướng quân chuyển giùm cho

Quận chúa!

- Các người có biết trái tướng lệnh thì sẽ bị xử ra sao không?

- Dạ! Bẩm có ạ! Nặng thì chém đầu. Nhẹ thì đánh đòn!

- Đã biết thế sao còn vi phạm. Cút ngay! Lần này ta nể tình các người

vừa vào sinh, ra tử mà tha cho. Không cút nhanh, ta dùng roi ngựa quật cho
khắp lượt bây giờ! - Giọng Ngũ Lão đanh thép nhưng lại rất có tình.

Bọn lính cúi chào Ngũ Lão rồi “thở dài” thúc ngựa quay đi.

Chỉ trong một khoảnh khắc không dài mà Trần Quốc Hiện được chứng

kiến hai sự việc xảy ra với Phạm Ngũ Lão. Quốc Hiện thúc ngựa đến sát
bên Ngũ Lão đặt một bàn tay nặng chịch lên vai chàng. rồi chân thành nói:

- Bây giờ ta mới lý giải được vì sao cha ta và anh Quốc Tảng lại quý

ngươi đến như vậy!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.