CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 127

Tạ Viễn Đằng không tiếp tục chủ đề này nữa, "Chúng ta đi ăn sáng

nhé, em đói rồi!".

Hàn Nặc bị ánh mắt cô làm cho mềm lòng, lái xe tìm một quán bán đồ

ăn sáng gần đó. Tạ Viễn Đằng quả thực đã đói, một bát cháo thịt nạc trứng
vịt bắc thảo, lại ăn thêm một nửa chiếc bánh long bao, còn Hàn Nặc chỉ
uống vài ngụm sữa đậu nành. Hàn Nặc phải quay về văn phòng chuẩn bị
cho việc mở phiên tòa, Tạ Viễn Đằng không để anh đưa cô về, xuống xe ở
quãng trường trung tâm, dạo bước trên con phố, thả mình theo dòng suy
nghĩ không bến bờ.

Tạ Viễn Đằng không tin vào cái gọi là đúng người đúng thời điểm mới

nảy sinh tình yêu đẹp. Cô tin tình yêu bình dị và thong thả mới có thể đi
được dài hơn, xa hơn. Về chuyện thề non hẹn biển, cô cho rằng, hứa ở
trong lòng là được. Chỉ là lâu như vậy rồi, đối diện với sự cố chấp của Hàn
Nặc dành cho Si Nhan, không phải cô chưa từng nản lòng.

Trong ba năm Si Nhan rời đi, ngoài cô ra, bên cạnh Hàn Nặc không có

người phụ nữ nào khác. Trong mắt người ngoài, họ là trai tài gái sắc, thậm
chí có thể tính đến chuyện kết hôn. Nhưng Tạ Viễn Đằng không lừa được
bản thân, trong hơn một nghìn ngày qua, Hàn Nặc chưa từng hứa hẹn gì.
Đối với cô, anh đều giữ khoảng cách như một người bạn, ngoại trừ chưa
từng từ chối yêu cầu của cô.

Anh quá hiền lành, luôn suy nghĩ cho người khác, song biết đến sự dịu

dàng này sẽ mang đến cho người ta hy vọng. Còn Tạ Viễn Đằng, sống
trong hy vọng đó mà tự lừa mình lừa người, yêu anh ba năm không ngừng
nghỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.