CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 142

Thực ra, không phải cô chưa từng nghĩ, là anh cố tình làm vậy, dù sao

cha anh là hung thủ hại chết mẹ cô. thế nhưng cuộc gặp mặt trên phố ngày
hôm ấy rõ ràng là tình cờ. Si Nhan không có cách nào thuyết phục bản
thân. Không ngờ, thật ra anh đã dùng tự do nửa phần đời còn lại của cha
mình để đổi lấy sự an nghỉ cho mẹ cô. Si Nhan xong ra khỏi bệnh viện, lao
vào màn mưa buốt giá, để mặt nước mưa táp vào mặt mình, nỗi đau đớn
trỗi dậy trong lòng.

Hàn Nặc đuổi theo, thấy cô quỳ rạp xuống đất, trong màn mưa hỗn

độn, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể run rẩy cô, cuối cùng cũng chịu
nói một câu thật lòng, "Anh tưởng rằng buông tay là sự lựa chọn tốt nhất
đối với em".

Si Nhan nghe vậy hung hăng đẩy anh ra, lực đẩy lớn đến độ bản thân

cũng ngã nhào xuống đất, "Cho nên anh tự biên tự diễn vở kịch thay lòng
đổi dạ, ép em bỏ đi sao?".

Từ lúc biết được biến cố trong gia đình có liên quan đến Hàn gia, Si

Nhan trước sau dằn lòng không được rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng
vào lúc này, Si Nhan khóc đến độ không thể kìm nén, tay đạp mạnh vào
vũng nước đọng trên nền, tựa hồ như muốn mượn nó phát tiết những đau
đớn trong lòng.

Hàn Nặc ngăn cản cô, bị cô hất tay ra, một lần nữa ôm lấy cô, lại bị cô

đẩy ra , hai người một người kiên trì, người còn lại càng kiên trì hơn, cho
đến khi đã tiêu hao hết sức lực, Si Nhan mới giống một đứa trẻ không nơi
nương tựa để mặc anh ôm vào lòng.

Dưới bầu trời mưa rền gió dữ dội thổi bay tất cả, Hàn Nặc nghe thấy

giọng nói vỡ vụn của cô, "Xin lỗi!".

Cô, có gì phải xin lỗi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.