CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 155

ưu thương, từ xa nhìn lại, giống như con thuyền nhỏ cô độc lênh đênh trong
mưa gió.

Tại sao mình vẫn muốn đến đây? Si Nhan tự trả lời bản thân: Từ biệt.

Bảy năm trước, có một nam sinh đứng trước mặt cô, nắm lấy tay cô,

dáng vẻ trân trọng giống như đang ôm trọn trái tim cô, "Làm chân em bị
thương, ban đầu là xin lỗi, giờ là yêu thương. Thế nhưng, anh tin rằng, đây
là cuộc gặp gỡ mà vận mệnh an bài, có lẽ thời gian và địa điểm không được
như ý nguyện, may mà đúng người. Nhan Nhan, anh thích em".

Vết thương ở chân không có gì nghiêm trọng, song anh lại chăm sóc

cô chu đáo, cẩn thận. Si Nhan không phải hoàn toàn không có cảm giác, nói
một cách chính xác, nếu như không phải cô không có thiện cảm, cô đâu để
anh đến nhà ăn xếp hàg mua cơm, rồi lại lấy nước nóng, thậm chí còn lấy lý
do là chân bị thương nên đi lại không thuận tiện, bắt anh đưa đón cô đi buổi
sáng và tự học buổi tối?

Thế nhưng, khi anh tỏ tình thẳng thắn và trịnh trọng như thế, gương

mặt Si Nhan bỗng chốc đỏ bừng, căng thẳn đến độ nhịp tim đập rộn ràng.
Hàn Nặc lại không có kinh nghiệm, khuôn mặt anh tuấn đỏ rần, thấy cô cúi
đầu không nói, anh tỏ ra sốt sắng, "Anh thật lòng thích em, không phải trêu
đùa. Những lời này, nói ra rất ngượng ngùng, nhưng anh buộc phải để em
biết, bởi vì, anh không thể để người khác cướp mất em. Nếu như anh đã
làm chân em bị thương, thì cũng nên chịu trách nhiệm với em".

Si Nhan cúi thấp đầu xuống đất, thấp giọng hỏi, "Chịu trách nhiệm thế

nào cơ?".

Anh chẳng suy nghĩ, buột miệng nói ra, "Làm bạn trai của em, đối xử

tốt với em cả đời".

Anh dễ dàng hứa hẹn như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.