CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 156

Si Nhan ngẩng đầu, ánh mắt phảng phất nét ngờ vực, "Cả đời?".

"Đúng vậy, cả đời!", anh trả lời bằng giọng điệu kiên định, không cho

phép cô nghi ngờ.

Ánh mặt trời xế chiều toả ra sắng vàng nhàn nhạt, ấm áp chiếu xuống

đôi bàn tay đang siết chặt của họ. Si Nhan nở nụ cười dịu dàng, sau đó, cô
rủ tay về, ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên ghé vào tai anh thì thầm, "Là anh
nói đấy nhé, cả đpừi không được phép thay đổi!".

Đôi mắt đen láy ánh lên những tia sáng rạng rỡ, lồng ngực của Hàn

nặc được thứ cảm giác "thoả mãn " lấp đầy, tựa hồ chỉ một giây sau thôi là
tràn ra ngoài. Anh không chút do dự ôm lấy eo Si Nhan, ôm cô thật chặt.

Ngày ấy, họ chỉ mới mười tám tuổi, ngây thơ cho rằng tình yêu chỉ là

chuyện của hai người.

Ngày ấy, họ đã quên, một đời quá dài, biến cố quá nhiều.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học, hàn Nặc dẫn Si Nhan đi ra biển.

Si Nhan chạy băng băng đuổi theo những con sóng, tiếng gió biển

không át được tiếng cười giòn tan của cô. Hàn Nặc nhìn bóng lưng của cô,
ánh mắt đắm đuối và dịu dàng, anh hét lớn, "Chậm thôi, cẩn thận ngã đấy
em".

Si Nhan quay người chạy lại, dốc hết sức lao vào lòng anh, hét lớn về

phía biển rộng, "Hàn Nặc, em yêu anh!".

Họ tuỳ ý ngông cuồng như thế, một lòng một dạ như thế, tưởng rằng

có thể sống cả đời như thế.

Một mùa đông nữa lại đến, mùa mà thế giới được bao phủ bởi tuyết

dày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.