CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 175

Bởi vì giây phút ly biệt sắp đến.

Cuối cùng ngày hôm ấy, Si Nhan mỉn cười vẫy tay về phía Hàn Nặc.

Ngoài khu kiểm tra an toàn, Hàn Nặc vẫn không rời mắt khỏi cô. Si

Nhan nhìn thấy anh từ từ đưa tay phải lên, khẽ ấn vào ngực trái.

Để kìm nén nổi buồn quả thực rất khó. Nước mắt nóng rực men theo

khoé mắt rơi xuống, Si Nhan nói, "Tạm biệt".

Nước mắt đẫm trong tiếng cười, cô quay người đi một cách kiên định.

Cô từng cho rằng cô cùng Hàn Nặc là nước dồn về một chỗ, bất luận

khi nào, ở đâu, đều là một phần trong đời nhau, là mạch máu không thể
phân cắt. Có một ngày, cuối cùng cô đã hiểu, nước, nhìn thì có vẻ không
phân tách, song lại là cá thể độc lập. Cho dù đều là phân tử nước nhưng vẫn
có kẽ hở, chỉ là khoảng cách nhỏ đến mức không thể dễ dàng phát hiện.
Giống như tình yêu, không phải bạn muốn với người đó sánh cùng trời đất
là sẽ được thoả ý nguyện. Sự đẹp đẽ chỉ nằm ở lúc đầu, còn điểm kết thúc,
không bao giờ thay đổi vì em, vì anh.

Tình yêu, sau khi trải qua những ngược xuôi, hối hả, đau đớn, khó

tránh khỏi để lại vết thương trong trái tim nhau. Khi họ những thứ không
thể xảy ra thêm được nữa, cuối cùng cũng đến lúc khúc nhạc tàn, người
chia xa.

Đêm ấy, Hàn Nặc say đến mơ hồ, cầm tấm hình chụp chung với Si

Nhan hồi còn yêu, anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, "Nhan Nhan...",
thế nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để gạt tay Tạ Viễn Đằng ra, nói rõ ràng một
lần nữa, Đừng rơi nước mắt thêm một lần nào vì anh nữa, anh không xứng
đáng. Anh không cần bất kỳ ai, Hàn Nặc không cần bất kỳ ai".

Đêm ấy, Si Hạ gặp Tạ Viễn Đằng hồn bay phách lạc bên bờ sông,

giống như một con mèo hoang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.