CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 174

Trong đại sảnh sân bay, dòng người qua lại như mắc cửi, Hàn Nặc

đứng bên cạnh Si Nhan, nắm chặt lấy tay cô.

Người từng yêu đậm sâu, người từng thề hẹn sẽ bên nhau suốt đời, lại

có lúc ngay cả nắm tay cũng trở thành một lời từ biệt xa vời, khiến người ta
xót xa muốn khóc. Si Nhan tự hiểu rằng, bất luận là vì tình yêu, hay là vì
quyến luyến, cũng không nên giữ lại dù chỉ một chút. Nhưng khoảnh khắc
này, tại nơi đây cùng người đàn ông này, khiến cô khó có thể mỉn cười
được.

Sự trầm mặc cùng nét mặt của Hàn Nặc đã để lộ sự đau khổ trong lòng

anh.

Thế nhưng...

"Kính mời quý khách đáp chuyến bay 6248 đến thành phố D đến quầy

làmt hủ tục lên máy bay, xin mời...", loa phát thanh của sân bay vang lên,
giây phút ly biệt càng gần.

Cuối cùng Hàn Nặc nở nụ cười, sau đó ôm Si Nhan vào lòng thật chặt.

Si Nhan đưa tay ra ôm lấy eo anh, lúc mở lời giọng anh lạc đi thấy rõ,

"Chúng ta đều phải hạnh phúc".

Cho dù hạnh phúc của anh không liên quan đến em, dù chúng ta từng

yêu nhau đậm sâu, em vẫn cảm thấy hạnh phúc. Cho nên, Hàn Nặc ghì đầu
cô vào ngực trái của mình, theo từng tiếng đập khe khẽ của lồng ngực, anh
đáp lại cô bằng giọng nói khàn khàn, "Chúng ta đều phải hạnh phúc", đặc
biệt là em.

Cách một lớp áo mỏng, hơi ấm toả ra từ lòng bàn tay Hàn Nặc xuyên

qua làn da lạnh buốt của Si Nhan, lan toả đến từng tế bào trong cơ thể, cảm
giác ấm áp dịu dàng ấy khiến trái tim cô trở nên mềm yếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.