CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 173

"Em vẫn chưa đói", Si Nhan thuận tay lấy một cốc khác, trả lời lơ

đễnh, bỏ qua cái chau mày khẽ của Ôn Hành Viễn.

Si Hạ không nhịn được khẽ trách, "Em cứ bảo đừng quản em, nhưng

lại khong biết cách chăm sóc bản thân. Em ấy à, đến bao giờ mới có thể
trưởng thành đây!".

Cảm giác được anh trai cưng chiều khiến Si Nhan hiểu ý, mỉn cười,

"Có anh rồi, em còn sốt sắng trưởng thành làm gì chứ!".

Si Hạ không nuông chiều cô, giơ tay cốc đầu cô.

Si Nhan ra vẻ cầm cà phê hắt vào Si Hạ, đổi lại được nụ cười mỉn ung

dung của anh trai. Sau đó, hai anh em lại trò chuyện vài câu, không ai nhắc
đến chuyện sáng ngày mai Si Nhan bay chuyến sớm trở về trấn Đại
Nghiên. Ôn Hành Viễn xử lý xong thư điện tử, vặn lưng rồi nhìn đồng hồ,
anh nói, "Tôi phải đi rồi, có một vài chuyện cần nói với Đường Nghị
Phàm".

Si Hạ không cản anh, chỉ dặn dò Si Nhan, "Em đi tiễn cậu ấy đi, khu

chung cư mới thay bảo vệ gác cổng, không quen Hành Viễn".

Vấn đề không nằm ở việc bảo vệ không quen Ôn Hành Viễn, mà là Si

Hạ muốn tạo cơ hội riêng cho hai người họ. Bình thường thì Ôn Hành Viễn
sẽ không từ chối "ý tốt" này, nhưng hôm nay anh lại ngăn cản Si Nhan,
người đang chuẩn bị đứng dậy, "Không cần phải cầu kỳ vậy đâu, bận rộn cả
một ngày em cũng mệt rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi".

Si Nhan mặc kệ Si Hạ tiễn Ôn Hành Viễn ra cửa, không níu kéo, đến

câu chào tạm biệt cũng không thèm nói, tựa hồ Ôn Hành Viễn chỉ là bạn
của Si Hạ.

Ngày hôm sau Si Nhan đến sân, thời tiết từ âm u chuyển nắng, tâm

tình của cô trong ngày hôm ấy và ngày rời đi ba năm trước cũng khác xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.